Saturday 27 March 2010

Nobita

Cách đây khoảng 17 năm có lẻ
- Mẹ: Cún ơi, mẹ mang về cho cún một con Nobita này
--> Chạy lon ton ra sau xe mẹ, tò mò mở một cái hộp giấy. Trong đó, không phải là búp bê hình Nobita mà là một con chó con. Lông hoàn toàn trắng trừ có hai cái tai màu nâu nhạt

Cách đây khoảng 17 năm
Con chó ở với nhà mình khoảng nửa năm gì đấy.
- Mẹ: Ối, con Nobita ăn mất tuyp thuốc Phờ lu xi na (tên một loại thuốc kháng sinh bôi vết thương)
- Con gái: Nó có chết ko mẹ?
- Bố: người nó mềm nhũn ra rồi
--> Sau đó bố mẹ đưa con Nobita đi thú ý. Sau đó nó ko chết, tất nhiên. Nó khỏe lại. Nhưng theo chuẩn đoán thì nó đã thành công công rồi...

Rồi những năm sau đó
- Mèo già: này, làm sao con Nobita nhà bà lắm mồm thế hả
----
- Ếch (hay anh Hói): Sao mà mình ghét cái con Nobita này thế. Cứ nhìn thấy cái mặt mình là nó sủa loạn lên. Đã thế còn định cắn mình chứ.
- Rùa MóM: Thì ai bảo anh ghét nó nên nó ghét anh là phải. Mà đã thế còn định đá nó, bảo làm sao nó ko cắn lại.
----
Phố nhà mình thì thỉnh thoảng nhìn thấy hai con chó, một nâu (con Lulu) và một trắng (Nobita) chạy loạn lên. Phố ngày càng đông đúc chứ ko còn vắng như ngày xưa nữa, vì sợ hai con gặp tai nạn nên phụ huynh quyết địn xích chặt chúng nó ở trong nhà. Cuối ngày và buổi sáng mới cho ra sân sau cho ngắm trời ngắm đất.
----
Đến bà ngoại mình, khi nói về con Nobita thì cũng phải bảo" Khiếp, cái con chó ấy đanh đá thế"

Một ngày của khoảng 2-3 năm trước, Nobita bây giờ cũng 14-15 tuổi gì đấy. Mình đang ngủ thì mẹ lên gọi dậy.
-Mẹ: Dậy, đi tìm con Nobita. Sáng nay bố Cún đưa nó ra sân sau, xích ko cẩn thận nên nó lang thang đi đâu rồi. Tìm nó ngay nếu ko người ta bắt mất.
Hai mẹ con chạy đi tìm thì thấy "chàng" đang tha thẩn đánh dấu lãnh thổ ở chỗ cây xăng Trần Khát Trân. Nhìn thấy chủ thì mừng ra mặt. Cả nhà nghĩ chắc nó đi ra đầu ngõ rồi bọn bắt chó bắt được. Nhưng mà thấy nó già quá nên bỏ lại.
Nhìn thấy Nobita và vui như bắt được vàng...

Nhưng năm ấy, mỗi lần kể với bạn về Nobita..
- Mèo Già: cái gì, cái con Nobita ấy còn sống ah?Sao mà nó sống dai thế
---
- Ếch: Sao mình ghét cái con Nobita ấy kinh khủng (và bli bla bli bla ...)
----
- Chồng mình: này, anh nghĩ là anh có thể quen với con Nobita được đấy
Và tất nhiên là cũng có tiến bộ thật. Nhưng bà ban đầu thì chồng mình phải cất công cho nó ăn no nê ngon lanh vài bữa đã. Sau rồi mới tính.

Có một hôm, đương bữa cơm mẹ mình nhìn Nobita:
- Mẹ: nếu thằng Nô mà là người thì khéo bây giờ phải chuẩn bị thi vào cấp 3 ý nhỉ
Rồi mẹ xuống bếp lấy hoa quả
- Bố: Bình thường chó mèo ở với người lâu, chắc 10-15 năm thì sẽ thành tinh
- Con gái: thành tinh là thế nào hả bố
- Bố: Thành tinh là nó hiểu được tiếng người, chỉ ko nói được thôi
- Con gái: thế con Nobita nhà mình có thành tinh được ko bố. Nó ở với nhà mình cũng được 15 rồi.
- Bố: bố nghĩ là không, bởi vì con này nó ngu quá....

Một mùa hè nào đấy của một năm nào đấy.
- Mẹ: Nobita, lông mày bết quá, phải mang đi tỉa lông
Xong một hồi...
- Mẹ: Kiểu này bố Cún đi công tác về ko nhận ra chó mất
Và bố về
- Bố: Ối, con cừu Nobita

Bố ít khi chơi với con Nobita, nhưng xem ra nó lại thích nhất. Tự nhiên bố sẽ ôm nó, rồi khì khì với nó. Nó quẫy thì bố thả ra , rồi nó chạy một vòng xung quanh. Sau rồi thì chồm đứng hai chân bám vào đầu gối của bố. Đuôi thì vẫy loạn xa.
---
Mẹ thì chơi với Nobita khi tắm cho nó. "Nobita đứng yên"; "Nobita, xoay lại đây"...
---
Con gái thì chơi với Nobita theo kiểu nghịch ngợm suốt từ khi còn bé đến khi lớn, ko thay đổi. Dẫm chân bành bạch mỗi lần nó làm tư thế chuẩn bị nhảy. Rồi cái trò tai phải tai trái làm cho đầu nó cứ phải quay loạn xạ. Trò nháy mắt phải mắt trái, mình nháy mắt thì nó cũng làm theo. Đến khi mình nháy mắt nhanh quá, chàng ko bắt kịp thì tự xì một cái rồi vểnh đuôi đi luôn. Dạng như ko chơi với trẻ con...

Lúc bé mình từng có tư duy rất ngộ nghĩnh như thế này. Hổ báo thuộc họ mèo, cái này ko phải bàn. Nhưng sư tử thì thuộc họ chó. Bởi vì Nobita rất giống sư tử :D. Sau thì cũng tự thay đổi tư duy. Đâu phải con chó nào cũng giống sư tử

Một ngày gió mùa đông bắc của năm 2008
- Mẹ: Cún ơi, con Nobita nó bị làm sao rồi
Xuống nhà thì chàng cũng làm sao thật. Nằm bẹp một chỗ, người ko nhúc nhích. Đầu nghẹo một bên, đi đứng ko vững. Cả ngày nóng ruột, gọi bác sỹ thú y đến khám rồi phán là "nó già rồi nên bị tai biến mạch máu não". Hờ, hóa ra chó cũng có bệnh như người. Bác sỹ đến tiêm cho 3 hôm thì bác sỹ lặn. Thay vào đấy, bác sỹ mẹ tiếp tục tiêm thuốc bổ tổng hợp. Sau 1 tuần thì chó khỏe lại. Chỉ tội, mắc cái di chứng là bị nghẹo đầu

Nobita già và nghẹo đầu... Từ ngày ổm khỏi, nó đâm ra hiền lành ít nói hơn hắn. Chồng mình về, ko cần phải nịnh nó vẫn cho qua như thường. Hôm mình cưới, nó nằm im một góc, ngoan kinh khủng làm họ hàng ai cũng bất ngờ về con chó nổi tiếng đanh đá
---
Có lần đang ngồi ăn cơm, nhìn thấy con Nobita lắc lư đi lại trong nhà, bố phì cười. Từ đấy bố gọi nó là "Nobita nghẹo"

Thỉnh thoảng quét nhà, thấy tiếng lạch cạch. Nhặt lên là một cái răng (hơi kinh dị nhỉ). Đưa ra trước mặt Nobita
- Rùa MóM: Nobita, mày lại rụng răng rồi ah?
Rồi vạch miệng nó ra nghiêm cứu xem nó còn bao nhiêu cái.
- Con gái: Nobita, mồm hôi quá... :(
- Bố:Ai bảo con vạch miệng nó ra làm gì
- Con gái: Con đếm xem nó còn bao nhiêu cái răng

Lấy chồng rồi đi xa nhà
- Con gái: Bố/mẹ ơi, con Nobita thế nào?
----
- Mẹ: Dạo này nó ăn khỏe lắm. Mà bụm dạ cũng yếu đi nên mẹ cho ăn cẩn thận hơn
----
- Mẹ: Khiếp, hôm qua tắm cho nó, mẹ bắt được 3 con rận to đùng...
----
- Bố: Khiếp, dạo này cậu làm nũng ghê lắm
----
- Bố: dạo này nó mắt kém rồi, đi đâm loạn xạ
- Mẹ: Sáng nay mẹ thấy mũi nó chảy máu, tưởng bị làm sao.Hóa ra là đi đâm vào cửa. Khổ thân nó...
----
- Mẹ: Mấy hôm trước mẹ thấy nó hơi yếu yếu, thế là mẹ tiêm cho nó một mũi thuốc bổ tổng hợp
(từ ngày phát hiện ra tác dụng kỳ diệu của thuốc bổ tổng hợp với hai con chó ở nhà. Mỗi lần thời tiết thay đổi hay thấy hai con chó có triệu chứng chán ăn là ngay lập tức, mẹ trích cho mỗi con một mũi)
----
Có một lần chat, bố bế thằg Nobita lên.
- Bố: Bây giờ mắt nó gần như lòa rồi, làm sao mà nhìn được con
Con gái vẫn oang oang gọi Nobita bằng cái kiểu quen thuộc
- Con rể: ôi, vợ này, nó nhận ra giọng vợ
Và quả thực, mình gọi thì nó cử nghển cổ lên tìm kiếm, hít hít, ngửi ngửi. Nhưng mà túm lại là ko tìm thấy cô chủ. Cái mặt của nó hiện rõ lên hai chữ khó hiểu.

Những bữa cơm với chồng. Cơm mình vẫn để ý đến thức ăn còn thế nào. Ăn xong hai bát cơm nhiều hôm vẫn tiện tay xới thêm bát nữa và mắt vẫn ngó ngó đĩa thức ăn. Không phải cho mình, mà đấy là thói quen chuẩn bị cơm cho Nobita và Lulu. Công việc phải làm mười mấy năm, đi thành một cái phản xạ rồi nên ko thể nói bỏ là bỏ ngay được. Nhiều hôm đang chuẩn bị làm cái hành động quen thuộc thì nhớ ra , rồi tự thấy rõ buồn cười.

Ngày hôm nay, đang ngồi trong lớp học thì chị gái gọi điện. Chị gái bảo Nobita chết rồi. Tưởng chị gái đừa chứ, mẹ vẫn bảo nó khỏe cơ mà ...
Đi về nhà nói chuyện với bố mẹ
- Bố: Thì mọi cái cũng đến cái số của nó thôi
- Con gái: :((, sao con Nobita của con lại chết??????????????
----
- Bố: bố mẹ chôn nó ... Khi nào con về có thể đi thăm nó
----
Mẹ buồn, chẳng nói gì cả

Đang viết những dòng này thì chồng về...
- Chồng: Nhìn nó nhiều khi trông ngu ngu đến buồn cười ...kể mà ko có con Nobita thì về nhà cũng thiêus thiếu ý nhỉ... Nó sống với nhà mình lâu rồi, cũng như một người trong nhà ...

--------------------------
Nobita được đưa về khu Bảo Sinh Viên. Ở đấy, Nobita sẽ ở cạnh những bạn chó mèo khác...

Vòng quay của những câu hỏi

Thời mình còn trẻ có gặp một cha nào đấy làm về Marketing nói với mình là " Một người thành công là người biết cách trả lời những câu hỏi mà cuộc sống đặt ra". Mình ko tin lắm những lời phát ra từ mồm những cha làm về marketing và có xu hướng marketing (Thật lòng xin lỗi những bác nào xếp vào hai cái diện này, nhưng mà tính em nó cứ thẳng như thế). Hơn nữa, biết thế nào được cái định nghĩa thành công của lão ý. Nhưng mình thì đồng ý với lão ấy là, lúc nào là một con người cũng phải trả lời câu hỏi. Và có những câu hỏi trả lời được xem là tiêu biểu và đặc trưng của mỗi giai đoạn cuộc đời nào đấy. Nó đặc trưng đến cái độ mà ai cũng phải trả lời ít nhất một lần (và có thể là vô vàn lần). Không tin hả, thử xem nhá

Ví dụ như thời cái thế hệ mình còn bé, thỉnh thoảng mẹ lại lôi ra hỏi "Cún, con yêu ai nhất?". Giời ah, con làm sao mà biết được. Tình yêu có đo đếm được đâu mà biết yêu ai nhất. Mà nói thật, hồi bé mình ghét nhất là lúc bị mẹ hỏi câu này. Chắc sau này có con, mình sẽ cố gắng ko hỏi nó như thế.

Sau này lớn lên tý thì cuối mỗi tuần đi học hay cuối học kỳ là phải trả lời câu hỏi :"Cún có được học sinh giỏi/phiếu bé ngoan không?". Nói chung mình rất ghét câu này luôn vì phiếu bé ngoan thì gần như ko có (chẹp, chả hiểu sao mình lại ko có) còn học sinh giỏi thì hầu như năm nào cũng có nhưng mà vẫn ko thích kể lể về thành tích. Trái với bây giờ, ko có thành tích gì mà vẫn lắm mốm kể lể :D. Dưng mà túm lại, nếu chiểu theo lý thuyết của cha Marketing ở trên thì câu trả lời tốt nên là "có". Và vì ko "Có" là ko tốt cho nên bây giờ mọi cháu đi học đều có phiều bé ngoan và được học sinh giỏi. Như thế, các cháu bé VN đang có những tiền đề thành công to lớn.

Nhớn nhớn nữa lên thì lại phải trả lời câu :"đăng ký trường nào?". Dù bị hỏi nhiều, nhưng mà câu hỏi dễ chịu hơn với mình. Và với cái tầm tháng 3 này của 7-8 năm về trước thì rộn ràng câu hỏi như thế. Thời gian của làm hồ sơ vào đại học (hay là học đại cho xong nhỉ?). Câu trả lời tồi bây giờ là "không biết" hoặc "đang phân vân". Vậy nên, phải cố tránh những câu trả lời này ra.

Vào đại học rồi thì là câu "có người yêu chưa?". Chả biết là tốt hay xấu khi mà lúc ấy đã có câu trả lời "Có". Để rồi khoảng 1-2 năm sau đấy, bạn bè gặp lại hỏi "Vẫn là cái anh đấy chứ hả" hoặc là "version thứ bao nhiêu rồi?". Hịc. Cho câu hỏi cuối cùng, mình sẽ trả lời là "Uncountable". Đấy là tối ưu nhất theo phong cách của mình.
Cũng cùng là câu hỏi đấy, sau vài năm sẽ thêm câu hỏi khác mà mình đặt ra cho đối phương :"Có ai ko, giới thiệu đi". Trả lời tối ưu là "Tôi còn ko lo dc cho cái thân tôi nữa là".

Chuẩn bị ra trường thì sẽ là câu hỏi "thực tập ở đâu?"; "đi làm ở đâu chưa?". Sẽ chắc chắn là ko tối ưu nếu như câu trả lời là "chưa" --> cố tránh nó ra. Nếu có câu trả lời có thì ngay lập tức gặp phải câu "Lương lậu thế nào?". Cái này ko phải khuyên người trả lời mà khuyên người hỏi. Lần sau nên hỏi tế nhị hơn một tý vì lương thưởng nó hơi nhạy cảm. Nên hỏi là "Có phải nộp thuế thu nhập không?". Hỏi thế cho người ta dễ trả lời

Có việc làm rồi và có người yêu thì sẽ là câu "Bao giờ cưới". Câu này khó trả lời. "Chẳng biết được" ko được xem là tối ưu vì nhiều khía cạnh. Nên trả lời là "Một thời gian nữa, bọn tớ còn phải thực hiện mấy việc". Một thời gian nữa của đôi trẻ thì ai mà biết dài ngắn bao lâu và cái "mấy việc" thì giời biết nó là cái gì.

Lấy chồng thì (chả phải đợi đến 1 tháng sau khi cưới, có khi ngay sau tuần trăng mật) sẽ được hỏi là "có gì chưa". Câu trả lời tối ưu thì Rùa Móm ko biết, vì bây giờ mình vẫn phải đối diện với nó. Có điều MóM biết nó khó trả lời với rất nhiều người có câu trả lời "chưa" và đôi khi cũng hơi phiền toái. Theo kinh nghiệm được truyền lại từ một đứa bạn thì mỗi dịp lễ tết thì nhất thẩy ông bà, cô dì chú bác "dội" câu hỏi đấy vào đầu. Với bạn bè còn dễ chứ với các bậc "lão thành cách mạng" thì cứ gọi là ko biết thế nào mà lần. Nói chung là chóng mặt phết. May mà mình ko ở VN!

Xong đứa thì nhất thì sẽ là "Bao giờ có đứa nữa". Khiếp, một đã thấy bở hơi tai rồi, còn nữa cơ đấy :D

Sau rồi thì "con bao nhiêu tuổi"; "đinh cho con học trường nào";..... Luẩn quẩn loanh quanh thế
cho đến lúc nào đấy thì "đinh nghỉ hưu chưa?"
và câu hỏi cuối là "Sau này định về đâu?"...

Đấy, nếu nhìn thế này thì đời là một cái đề thi mà mình đã biết trước câu hỏi chỉ có đáp án là ko biết. Đôi khi tìm thấy "hướng dẫn giải đề thi" nhưng tất cả chỉ là định hướng hay hướng dẫn chung chung thôi. Mỗi cuộc đời mang một bản sắc riêng ....

Love flow

Cái này là tổng kết lại từ một buổi sinh hoạt của CLB 8T (Thẳng thắn - Thật thà- Thô thiển - Thích tiền)
--------------------------
---------------------------------

Hồi tán nhau, chàng đèo nàng trên cái xe máy. Có một cái gì đấy quệt vào chân nàng

Nàng: ái (kêu đau)

Chàng (hốt hoảng và lo lắng): Trời ơi, em có làm sao không? Có chảy máu không

(nếu có thể, chàng muốn đạp chết ch./m. cái gì đấy quệt vào chân nàng)

Hồi mới yêu nhau, chàng đèo nào trên cái xe máy. Có một cái gì đấy quệt vào chân nàng

Nàng: ái (kêu đau)

Chàng (lo lắng và điềm tĩnh): Em có làm sao không, em yêu

(ngọt ngào vô cùng ...)

Hồi yêu nhau một thời gian, chàng đèo nào trên cái xe máy. Có một cái gì đấy quệt vào chân nàng

Nàng: ái (kêu đau)

Chàng (điềm tĩnh): Em có làm sao không?

Sau rồi từ từ đi tiếp ...

Hồi yêu nhau một thời gian lâu, chàng đèo nào trên cái xe máy. Có một cái gì đấy quệt vào chân nàng

Nàng: ái (kêu đau)

Chàng (như một phản xạ tự nhiên): Có làm sao không?

Hồi yêu nhau một thời gian rất lâu, chàng đèo nào trên cái xe máy. Có một cái gì đấy quệt vào chân nàng

Nàng: ái (kêu đau)

Chàng (hơi bực bực): Có làm sao không?Lần sau để chân gọn gọn nhé ...

Hà Nội mùa lá rụng

Bình thường thì chỉ vào một mùa nào đấy, một thành phố có những cái cây rụng lá. Hà Nội là một thành phố đặc biệt. Bất cứ mùa nào cũng có cái gì đấy rụng xuống. Mùa thu thì hiển nhiên là lá rụng xuống rồi nhưng Hà Nội còn một mùa lá rụng nữa. Thường thì "mùa thu" này ko kéo dài cho lắm, chỉ 1 hoặc 2 tuần gì đấy vào khoảng cuối tháng 4 đầu tháng 5, có một số loại cây thay áo. Kết quả là có những lúc người ta ko hiểu mình đang ở mùa gì, xuân hay thu.

Qua tháng 5 hết lá rụng thì tới những hạt hoa sữa rụng. Chắc vì mùi thơm quá nổi tiếng mà ko nhiều người để ý tới những hạt nhỏ nhẹ bay. Chưa thấy ai nói tới bao giờ về những con gió thổi những quả cầu lông nhỏ bay bay khắp phố.

Mùa thu qua ... mùa đông đến. Gió mùa đông bắc và những trận mưa đên sẽ kéo hết tất cả những gì còn có thể kéo dc từ những cái cây. Một sáng gió mùa, ngước lên mà giống như mình nhìn qua một lăng kính hiệu ứng ở chế độ đen trắng. Màu xám nhưng ko u ám, vì dù thế nào, cái thành phố này vẫn đang chuyển động.

Mùa của những cảm xúc rơi rụng, có những thứ lắng lại ở một nơi nào đấy rất lâu cuối cùng cũng tìm thấy nơi yên nghỉ. Trong một lúc lại huy hoành trong ánh vàng rực rỡ, cảm xúc lại khiến con tim lỗi nhịp trong giây lát. Sau rồi lại lắng xuống và cuối cùng là một nụ cười. Có còn hồn nhiên được ko sau bao mùa lá rụng? Tâm hồn nằm ở đâu đó sâu lắm mà không dễ gì chạm đển và cảm nhận được. Cái vỏ bên ngoài đôi khi thật đối lập.

"Nếu có một quả cầu thủy tinh có thể cho bạn biết tất cả mọi điều, bạn chọn để biết điều gì?" - Cô bé ngồi cùng bàn trong lớp tiếng Anh đã chọn "tương lai", bởi vì khi biết được tương lai thì có thể chuẩn bị tốt hơn và có thể thay đổi được những lựa chọn sai. Hình như nhiều năm trước mình đã chọn thế (thì câu hỏi trong lớp học tiếng Anh mà, lấy từ đề ra cho nên chuyện lặp lại là bình thường) và cũng với lý do tương tự. Nhưng mà sau rồi, mình phát hiện ra là dù có cơ hội để chọn khác đi, mình vẫn lựa chọn như vậy. Và rồi thực tế đôi khi cũng cho thấy một điều trớ trêu, đó là dù có chọn thế nào thì kết quả cuối cùng cũng ko có gì thay đổi.

Vậy thì bây giờ mình chọn để biết điều gì?Mình đã chưa trả lời câu hỏi ấy. Quá khứ là cái ko thể thay đổi được, tương lai là ngày mai, là cái mình chưa thể chạm tới nhưng phụ thuộc vào hôm nay. Vậy chỉ còn ngày hôm nay là mình có thể chạm vào được... Vậy có lẽ mình muốn biết hôm nay...

Bước ngược

Em ngược đường, ngược nắng để yêu anh

ngược phố tan tầm, ngược chiều gió thổi

ngược lòng mình tìm về nông nổi

lãng du vô định cánh chim trời....

Em ngược thời gian, em ngược không gian

ngược đời thường bon chen tìm về mê đắm

ngược trái tim từ bao giờ chai lặng

...em đánh thức nỗi buồn....

em gợi khát khao xanh...

Mang bao điều em muốn nói cùng anh

chợt sững lai... trước cây mùa trút lá

trái đất sẽ thế nào nếu màu xanh không còn nữa

và sẽ thế nào khi trong em không anh ?!?

Em trở về im lặng của đêm

chẳng còn nữa người đông và bụi đỏ

phố bỗng buồn tênh, bờ vai hút gió

riêng chiều nay em biết - một mình em...

(Bùi Sim Sim)

Biển

Anh không xứng là biển xanh
Nhưng anh muốn em là bờ cát trắng
Bờ cát dài phẳng lặng
Soi ánh nắng pha lê...

Bờ đẹp đẽ cát vàng
Thoai thoải hàng thông đứng
Như lặng lẽ mơ màng
Suốt ngàn năm bên sóng...

Anh xin làm sóng biếc
Hôn mãi cát vàng em
Hôn thật khẽ, thật êm
Hôn êm đềm mãi mãi

Đã hôn rồi, hôn lại
Cho đến mãi muôn đời
Đến tan cả đất trời
Anh mới thôi dào dạt...

Cũng có khi ào ạt
Như nghiến nát bờ em
Là lúc triều yêu mến
Ngập bến của ngày đêm

Anh không xứng là biển xanh
Nhưng cũng xin làm bể biếc
Để hát mãi bên gành
Một tình chung không hết,

Để những khi bọt tung trắng xóa
Và gió về bay tỏa nơi nơi
Như hôn mãi ngàn năm không thỏa,
Bởi yêu bờ lắm lắm, em ơi!

(Xuân Diệu)

MÙA LÁ RỤNG

Những đàn sếu bay qua sương mù và khói tỏa
Mátxcơva lại đã thu rồi
Bao khu vườn như lụa chói ngời
Vòm lá sẫm ánh vàng lên rực rỡ
Những tấm biển treo dọc theo đại lộ
Nhắc ai đi ngang qua dù đầy đủ lứa đôi
Nhắc cả những ai cô đơn trong đời
Tránh đừng động vào cây mùa lá rụng
Ôi trái tim tôi, trái tim của một mình tôi
Đập hồi hộp giữa phố hè xa lạ
Buổi chiểu kéo lang thang mưa giá
Khẽ rung lên bên khung cửa sáng đèn

Ở đây tôi cần ai khi xuôi ngược một mình
Tôi có thể yêu ai – ai làm tôi vui sướng
Tránh đừng động vào cây mùa lá rụng
Nhắc suốt đường cũng chỉ bấy nhiêu thôi

Nếu không có gì ao ước trong tôi
Thì có nghĩa chẳng còn gì để mất
Anh từng ở đây – từng là người thân nhất
Sao lúc này làm người bạn cũng không
Không hiểu sao mãi ngùi ngẫm trong lòng
Rằng tôi đã phải xa anh vĩnh viễn
Anh con người không vui – con người bất hạnh
Con người đi cô độc quá trên đời

Thiếu cẩn trọng chăng hay chỉ đáng nực cười
Thôi hãy biết kiên tâm mọi điều đều phải đợi
Dịu dàng quá, dịu dàng không chịu nỗi
Cơn mưa rơi thầm thì lúc chia ly
Mưa dịu dàng nhưng ấm áp nhường kia
Mưa run rẩy trong ánh trời lấp lóa
Anh hãy cố vui lên con đường hai ngả
Tìm hạnh phúc yên bình trong ấm áp cơn mưa

Tôi ra ga lòng lặng lẽ như xưa
Một mình với mình thôi không cần ai tiễn biệt
Tôi muốn nói cùng anh đến hết
Nhưng lúc này còn phải nói gì thêm
Cái ngõ con đã tràn ngập màn đêm
Những tấm biển dọc đường càng thấy trống
Tránh đừng động vào cây mùa lá rụng

(Olga Berggholz)

Lòng mẹ

Gái lớn ai không phải lấy chồng
Can gì mà khóc, nín đi không !
Nín đi ! mặc áo ra chào họ
Rõ quí con tôi ! Các chị trông !

Ương ương dở dở quá đi thôi !
Cô có còn thương đến chúng tôi
Thì đứng lên nào ! lau nước mắt
Mình cô làm bận mấy mươi người.

Này áo đồng lầm, quần lĩnh tía
Này gương này lược này hoa tai
Muốn gì tôi sắm cho cô đủ
Nào đã thua ai đã kém ai ?

Ruộng tôi cày cấy, dâu tôi hái
Nuôi dạy em cô tôi đảm đương
Nhà cửa tôi coi, nợ tôi giả
Tôi còn mạnh chán, khiến cô thương !

...Đưa con ra đến cửa buồng thôi
Mẹ phải xa con, khổ mấy mươi !
Con ạ ! đêm nay mình mẹ khóc
Đêm đêm mình mẹ lại đưa thoi.

Nguyễn Bính
--------
Chép lại tặng bố mẹ bài thơ này trước lúc về nhà chồng...
Muốn ghi thêm vào dòng cảm xúc nhưng mà cứ viết rồi lại xóa. Cuối cùng thì ko viết thêm được gì nữa. Cứ để vậy thôi ...

Có thể một ngày chúng mình sẽ lại yêu

Có thể một ngày chúng mình sẽ lại yêu
Nhưng không phải yêu nhau,
Mà là yêu người khác.
Anh sẽ nắm tay một người con gái
Dịu dàng hơn cả vuốt tóc em ngày xưa

Em vẫn lo lắng mỗi khi trời mưa
Nhưng đi đưa áo cho một chàng trai khác...
Bức ảnh cô gái kia có vô tình đi lạc
Em cũng chẳng ngồi tô vẽ cho xấu xí hơn em

Anh rồi cũng chẳng còn ghen
Những chỗ không anh em diện màu áo mới.
Tại đường phố đông người
Nên chúng mình cứ mặc sức lướt qua nhau.

Có thể một ngày em mặc áo cô dâu
Anh chụp ảnh cùng nhưng không làm chú rể
Những đứa con của em sẽ yêu thương cha mẹ
Trong bức tranh tô màu chẳng có khuôn mặt anh...

Giông bão đi qua ô cửa màu xanh
Em sẽ làm thơ về tiếng cười con trẻ
Về bữa cơm,về ngôi nhà và người em yêu hơn cả
Như anh nghĩ về vợ mình,về hạnh phúc bền lâu.

Có bao nhiêu sao sáng trên đầu
Em từng nghĩ chỉ anh là duy nhất
Nhưng cuộc đời nào đâu phải cổ tích
Chàng chăn cừu cũng đã bỏ đi xa...

Em nghe lại những bản tình ca
Vẫn dịu dàng,vẫn thiết tha như thế
Vẫn say mê như chưa hề cũ
Nhưng sao chẳng đoạn điệp khúc nào lặp lại như nhau

(Rất tiếc là Rùa MóM không biết tác giả của bài thơ này)

Chào mùa hè

Mọi người nói là hương mùa hè mát dịu bởi hoa sen. Mùa hè có màu tím hoa bằng lăng, mùa đỏ rực rỡ của hoa phượng. Đã có lúc mình nhìn thấy mùa hè như thế. Ấy là hồi đại học về đi qua đoạn ngã tư Đại Cồ Việt - Giải phóng, nhìn thấy cảnh hoa tím (bằng lăng). hoa đỏ (phượng) và hoa vàng (một loại hoa gì đó cũng nở thành chùm) cùng khoe sắc. Hoặc chí ít thì cũng thấy một dọc con đường toàn hoa bằng lăng.

Đấy là cái cảm giác xưa xưa của cái thời "mình còn trẻ". Về với thực tại bây giờ là mỗi lần qua cái ngã tư ấy thì lên ga phóng cho nhanh vì bụi mù. Ngửng mặt lên vài giây mà nhìn giời nhìn đất thì e có tai nạn xảy ra mất. Ra đường thì cứ kè kè cái khẩu trang kẻo không thì ... hít no bụi và khói. Thế nên chả có ngửi thấy thơm mát hoa sen. Cũng thích hoa sen lắm, dưng mà cắm thì thật là nhanh tàn quá đi ...

Chả hiểu sao tự nhiên mộng mơ cứ đi đâu hết. Thực tại với thật nhiều thứ gây shock (choáng váng, bất ngờ .. hoặc là những cái gì tương tự thế).

Sen nhanh tàn thì ai cũng biết rồi. Phượng thì cũng đến là mỏng manh. chỉ cơn gió mạnh hay một trận mưa là cũng đủ cho tan tác. Bằng lăng đẹp rực rỡ khi nở, nhưng rồi theo nắng gió màu tím cũng nhạt dần. Nhạt cho đến khi chỉ còn lại một màu tím nhờ nhờ gần ngả trắng. Kết thúc...

Lại bỏ mặc đấy, tìm một tý mộng mơ nào...

Bắt đầu từ bằng lăng tím ở trường kinh tế. Không phải là cái sự học, mà là những cảnh vật. Nói gì thì nói, chẳng ai có thể phủ nhận rằng hai cái ây bằng lăng ở giảng đường B và C đến là đẹp đi. Đứng ở trên giảng đường thì thấy mình ở ngay gần những chùm hoa tím. Còn nhìn từ dưới lên thì có cảm giác như mấy cái cây ấy đang leo lên bờ tường của giảng đường.

Luẩn quẩn lại đi tiếp tới ao sen. Ai cũng biết gần công viên nước có cái đầm sen. Nhưng mà ngày hè nóng và nắng lại có hai người hâm đi lên đấy chơi thì ... Nói chung là tuổi trẻ thường có những hành động không giải thích nổi. Một thời ngông cuồng...

Cũng trong cái thời ngông cuồng, nhưng mà xa hơn về "cái thời mình còn rất trẻ". Còn vài tuần nữa là thi đại học mà vẫn dũng cảm leo lên một cái cây bằng lăng trong trường BK để hái bằng được một chùm hoa nở muộn xuống cho con bạn. Nhưng mà mình vốn là "cô gái chân ngắn" nên không thể với tới. Đang phụng phịu dưới gốc cây thì có một anh BK từ đâu lao tới, phi thẳng lên cái cây và lấy cành hoa xuống tặng cho hai em vịt đang mắt tròn mắt dẹt... Người yêu sau này của mình là dân BK....

Ngồi nặn mãi ra mà chả có cái kỷ niệm nào với hoa phượng. Thôi thì thay vào đó, đẩy xa hơn thời gian về phía "cái thời mình còn rất rất trẻ". Thời ấy mình đi xep đạp... và một buổi tối mùa hè đi loanh quanh trên những cái xe đạp thì câu chuyện này diễn ra.

- Mày này, không biết sau này 3 bọn mình còn chơi thân không nhỉ?

- Chắc là phải thế chứ. Có khi thân hơn nhiều...

- Chơi thân hơn thì giống nhau nhiều hơn. Chắc sau này người yêu cũng giống nhau.

- Làm sao mà biết được. Ước gì sau này 3 bọn mình cùng lấy 3 anh em cùng một nhà. haha, không biết đứa nào lấy anh cả.

- Bây giờ hiếm nhà có 3 anh em trai lắm. Sao không ước ba bọn mình lấy ba thằng bạn thân

- Cưới cùng một ngày

- Xây ba cái nhà giống nhau ở cạnh nhau

- Mỗi đứa sẽ sinh 2 đứa con

- Chúng nó sẽ lại chơi thân với nhau giống chúng mình bây giờ

...

Những cái xe đạp vẫn cứ đi chầm chậm theo những câu chuyện được viết ra. Chẳng ai mất công kiểm chứng cho việc những mộng mơ ấy có thành sự thật haykhông. Chỉ biết là, những vòng bánh xe đạp vẫn quay... quay mãi rồi đến một đoạn nào đấy được thay bằng bánh xe máy .

Xe máy đi nhanh hơn nên cái vòng quay của bánh xe cũng nhanh hơn... Tất cả cuốn theo một cái xoáy hỗn độn, lẫn lộn để rồi thấy rằng nhiều thứ qua đi, mất đi và lãng quên...

...

Viết lại những câu chuyện này trước khi tôi đây (Rùa MóM) kịp quên đi một mắt xích náo đó trong một miền trải dài của màu sắc. Đã có thời cái miền ấy thật là rực rỡ với những hình ảnh rõ ràng. Nhưng mà đi xa rồi (theo vòng quay của bánh xe máy, chả biết bao giờ mới nâng đời lên ô tô) thì những khoảng màu ấy trở nên mờ nhạt dần, mờ nhạt dần và kết quả là chỉ còn lại một màu trắng xóa...

Người lớn??? - Hay trẻ con lại làm mẹ trẻ con???

Chưa có một ai đưa cho mình một định nghĩa thế nào là người lớn nhưng mà hàng ngày, mình vẫn nhận được những câu đại loại là lớn rồi đó, thành người lớn rồi đó. Và hệ quả là mình phải/nên làm thế này và thế kia...

Không biết có ai giống mình không, chứ mình thì chưa lúc nào mình thấy mình lớn mặc dù ai cũng kêu là mặt mình trông già (thỉnh thoảng có người thêm từ xấu). Chẹp, nhưng mình không để ý đến. Nghe chê mãi là già và xấu rồi thành ra quen và lỳ. Đến giờ thì luôn tự mãn là mình độc nhất vô nhị và mình đẹp (nói chung là nhìn được ). Không biết thế có được xếp là dấu hiện AQ của tuổi trưởng thành không nữa.

Mình còn nhớ hồi mình học cấp 1, nhìn thấy các anh chị cuối cấp sao mà lớn thế. Cái thời ấy vinh dự lắm nếu được đánh trống giờ chào cờ. Sau này nhớn đến tuổi ấy, trình ình cái mặt trống với chiêng kéo cớ tất cả các ngày thứ 2 thì chả thấy có gì là lớn hết. Thấy mình vẫn thế. Vẫn cứ như bé lớp 1.

Hồi lớp 6, mình rất thần tượng một bà chị học lớp 9 học giỏi hát hay. Bà chị này hồi ấy hay mặc áo dài trắng khi hát. Mình nghĩ, chả hiểu khi nào mình mới lớn thế để mặc áo dài, mà lúc ấy mình chắc là người lớn lắm . Nhưng mà đến khi lên cấp 3, được mặc áo dài rồi làm văn nghệ thứ 2 với lớp và đủ thứ lằng nhằng. Nhưng mà mình vẫn thấy mình chẳng lớn gì hơn cô nhóc học cấp 2.

Đến cấp 3, nhìn các anh chị đại học sao mà lớn thế. Đại học là một cái gì đó, mà mà... đã là một câu chúc kinh điển hiện hữu trong tất cả các bưu thiếp mình nhận được hồi đó . Nhưng rồi vào đại học, mình vẫn chưa thấy mình lớn hơn. Mặc kệ cho mình đã cố gắng làm nhiều việc để cải tổ cái tính trẻ con, nhưng mà trẻ con vẫn hoàn trẻ con....

Hôm trước tự nhiên nhận ra một điều hiển nhiên là mình đã ra trường và đã đi làm rồi . Đi làm rồi thì sẽ phải người lớn hơn nhưng mà mình thì thấy mình vẫn thế. Vẫn chẳng khác gì cô sinh viên cứng đầu hay cãi.

Rồi ngày nào đấy, mình có con (xin bỏ qua giai đoạn lấy chồng, vì thời buổi này chưa chắc phải qua công đoạn lấy chồng mới tới công đoạn có con) mình có thấy mình người lớn không?Cõ lẽ mình vần thấy mình còn trẻ con.

Nếu làm một tính chất bắc cầu về sự trưởng thành của mình thì mình thấy thế này:

Bé lớp 1 = Học sinh cấp 2

Học sinh cấp 2 = Nữ sinh cấp 3

Nữ sinh cấp 3 = Sinh viên đại học

Sinh viên đại học = Nữ công chức

Nữ công chức = mẹ trẻ con

---> bé lớp 1 = mẹ trẻ con

Thế đấy, trẻ con lại làm mẹ trẻ con!!!

Love is an option contract

Mặc kệ ông chồng già đã từng phản đối kịch liệt cái entry này, mình vẫn post lại. Bởi vì sao? Bởi vì mình vẫn thấy đúng. Có thể thôi!
--------------------------
-------------

Chuyện đùa mà là thật. Tình yêu đúng là cái hợp đồng quyền chọn mà ai học ngành tài chính, thương mại đều biết.

Con gái đứng vai trò là người bán hợp đồng quyền chọn. Con trai là người mua. Mỗi người đồng ý ký tên vào cái hợp đống này đều có những mong đợi khác nhau trong tương lai. Và cái "hợp đồng" ở đây có tên là "Anh sẽ cưới em"

Để xác lập được cái hợp đồng này thì bên bán (con gái) có vai trò quan trọng. Bên mua chủ động đi tìm bên bán (giống con trai chủ động cưa con gái). Bên bán (con gái) phải đồng ý bán (con gái đồng ý yêu con trai) thì mới có hợp đồng (thì mới có chuyện yêu đương giữa hai người). Đổi lại, bên mua phải mất phí cho bên bán (con trai mất tình phí).

Cuộc đời xoay chuyển giống thị trường tài chính lên lên, xuống xuống. Và nếu như...

Nếu thị trường có lợi cho việc thực hiện hợp đồng (giống như cuộc đời ổn thỏa cho việc tiến tới một cái gì đó giữa hai người), người mua sẽ thực hiện hợp đồng (con trai sẽ cầu hôn con gái) --> Hợp đồng đựơc thực hiện. Bên mua vui vẻ, bên bán cũng vui (vì ngân hàng bao giờ cũng có một mô hình tính phí quyền chọn sao cho họ không lỗ bao giờ). Về chuyện tình yêu, tất nhiên là cả hai phải cười toe tóet rồi.

Nếu thị trường diễn biến không có lợi cho việc thực hiện "hợp đồng". Chẳng sao cả, "bên mua" chỉ cần "lẳng lặng" không thực hiện. Thế là xong. Chẳng sao cả, chỉ mất một khoản phí không đáng kể. "Bên bán" thì có mà ý kiến đằng trời. Hết hạn rồi thì hoặc hợp tác, hoặc ai đi đừong đó.

Vậy là, con gái quan trọng lắm trong việc hình thành "hợp đồng" nhưng mà cái chuyện thực hiện hay không thì là chuyện của "bên mua"

Thế đấy, nhiều khi mình cứ tưởng là mình quan trọng lắm. Nhưng thực ra thì ...

Biển và Trời

Cái truyện ngắn dở hơi ở dưới đây là do em Rùa MóM viết ở blog cũ từ năm thứ 4 đại học. Một truyện ngắn hâm hết sức nhưng mà cũng phải viết thành 3 phần gì đấy, viết từ khi có blog yahoo cho tới khi hết năm thứ 4 mới xong. Cứ nghĩ là có thể để đấy với cái kết dửng dưng như thế nhưng khi blog Yahoo đóng cửa post lại lên facebook thì phần 4 ra đời. Nguyên nhân là yêu cầu của "bạn đọc" - "bạn đọc" không hiểu chuyện kết thúc chưa. Lần này thì ko biết là liệu phần 4 có là kết thúc thực sự không, biết đâu lại có phần 5. Tuy nhiên, cứ tạm biết đến đây đã.

Câu chuyện này chẳng là của ai cả, nhưng cũng là của rất nhiều người

-------------------------------
(entry 1: chỉ là tự nhiên muốn kể lại một chuyện tình đơn phương của một người. Gửi tặng H)

“nếu thật em chưa biết gì, anh sẽ kể em nghe…”

Ở biển vào ban đêm bạn có thể nhìn thấy hai trời sao. Một trời sao ở trên cao, và một ở dưới. Sao ở trên cao là những ánh sáng lấp lánh của những hành tinh nơi xa xa. Sao ở dưới là ánh sang phát ra từ những con thuyền, những nhà nổi đang lênh đênh trên mặt biển. Trong đêm, trời đen hòa vào biển đen, thành ra người ta không thể phân biệt được đâu là trời, đâu là biển. Ngừơi ta cũng không thể biết ở chỗ nào trời gặp biển. Hình như việc này cũng giống như người ta không thể hiểu được tình yêu bắt đầu từ khi nào.

------------------------------------------------
Anh là một hướng dẫn viên du lịch, ngày ngày chàng đưa những đoàn khách đi chơi quanh đảo …

…Anh luôn tự nhủ, cái nghề gặp cả trăm hạng người thì nhất quyết không thể để mình gục bởi một cô gái là khách du lịch.” Họ có thể có cảm tình với mình, nhưng khi đi khỏi hòn đảo này, họ sẽ quên mình”. “Thảm kịch” đã xảy ra với một vài đồng nghiệp của anh, và tất nhiên, anh không muốn mình lại đi vào bước xe đổ ấy…

…Chắc anh chỉ coi em là một người khách du lịch bình thường nếu như anh không tình cờ gặp em trên sân thượng khách sạn. Anh thường leo lên trên ấy để ngắm nhìn biển đêm. Khi phóng tầm mắt ra xa, anh sẽ nhìn thấy hai bầu trời sao. Thật bất ngờ khi gặp một người con gái lạ mặt vào tối đó, ở cái nơi mà anh tin chắc rằng đó là chỗ bình yên của duy nhất anh. Anh không thể nhìn rõ mặt của em, anh chỉ nhìn thấy đôi mắt. Một đôi mắt sáng và rất đẹp. Nhưng nhìn sâu vào nó, anh thấy một nét buồn. Một cảm giác chới với khó tả ở trong đôi mắt ấy.

Em hình như vẫn luôn có một cách thể hiện thật lạ lùng. Mọi cư xử và lời nói của em thật lạnh lùng. Em vẫn cười, vẫn nói trong cái vẻ lạnh lùng ấy. Nhưng đôi mắt em không thế. Đối mắt ấy buồn. Anh đã hơn một lần bắt gặp ánh mắt nhìn xa xăm của em. Anh không hiểu.

Anh có bốn đêm ngồi bên em để ngắm nhìn những bầu trời sao. Thật tình cờ, không hề hẹn gặp mà ta đến cùng một nơi để ngằm nhìn những ánh sang ở nơi xa xa. Dường như có cái gì đó trong em đang chỉ đường cho em đi tới những nơi đẹp nhất để ngắm những bầu trời sao.

… Đã 4 năm qua đi rồi. Hai con người khác biệt lại có thể thành bạn tâm tình. Có nhiều chuyện có thể nói ra, có nhiều chuyện chưa nói. Mọi thứ chỉ có ở hiện tại và quá khứ. Tương lai thì chẳng thế ai biết được. Người ta có thể tự day dứt mình vì những lo lắng về nối muộn màng nhưng người ta cũng lại tự vùi hi vọng bởi những tự ti và khác biệt.

Nhưng không có gì cản nổi anh nhớ tới em …

------------------------------------------------------------------------------
(Entry 2: Trên blog cũ mình đề tặng cái này cho Ngọc Minh và Thế Anh. Bây giờ post lại, vẫn đề là như thế. Dù sao thì, cái kỷ niệm dưới ánh trăng rất "liêu trai" của đôi này cũng là một phần cảm hứng lớn khiến mình viết ra cái truyện hâm hâm thế nay)

Bốn năm sau, trên một con tàu bằng gỗ …

Em trở lại Biển vào một ngày mùa đông. Thật bất ngờ vì biển hôm nay đầy nắng. Nếu nhìn ngắm biển vào lúc này, không ai nghĩ nó đang ở giữa mùa đông.

Nắng phủ lên mặt biển một thứ ánh sáng lấp lánh. Con tàu dường như đuổi theo những khoảng sáng lấp lánh ấy. Nhưng không khi nào nó gặp được vùng sáng ấy cả. Cứ tiến lại gần thì vùng sáng ấy lại lẩn ra xa xa.

Trên boong tàu, nắng chiếu rọi và gió thì đang thổi thật mạnh. Em đang ngồi đó. Em nhìn ra thật xa để ngắm vịnh. Những hòn đảo nhỏ lô nhô như kết lại thành một bức tường thành thật vững chắc. Em ngồi tự hỏi, anh đang làm gì.”Có lẽ anh đang đưa những người khách đi thăm hòn đảo của anh”. Chắc thế.

Bốn năm qua anh vẫn là một người bạn của em. Anh vẫn lặng lẽ nghe em kể và niềm đam mê, nhưng thật bại và thành công của em. Anh nghe em nói, như một người bạn tâm tình. Anh luôn giấu cảm xúc của mình. Anh lạnh lùng???

Hôm nay em đang ngồi đây nhìn biển. Chúng ta vẫn đang, đã và có thể sẽ là thế này. Em lại thắc mắc về anh. Và ngay lúc này, em chỉ muốn xé thẳng cái khung cảnh trước mắt em, vì em biết, đằng sau những hòn đảo và biển rộng mênh mông này là nơi anh đang ở. Em muốn tới đó ngay tức khắc khi chỉ cần biết rằng “Liệu anh có chờ đợi em?”.

Giữ mãi trong tim em hình ảnh hai bầu trời sao …

…………………………………………………………………………………..

Hàng đêm ở biển người ta có thể nhìn thấy hai bầu trời sao.

Thật là lạ. Biển và trời luôn cùng một màu. Ban ngày, trời mang màu xanh sáng trong vắt thì biển cũng mang màu xanh đó và sâu thăm thẳm. Khi đêm tối, biển và trời cùng một màu đen bí ấn. Trong sự đồng điệu là thường ấy, có đôi lúc ngừơi ta tưởng ra trời và biển đã gặp nhau. Nhưng thật sự, dù chẳng có gì ngăn cản, biển và trời vẫn chẳng gặp ngau bao giờ. Tình yêu có lẽ cũng vậy. Nếu như không có lòng dũng cảm, hai con người sẽ mãi mãi như biển và trời.

--------------------------------------------------------------------------
(Entry 3: Viết tặng cho Vịt Xiêm và Vịt Bầu. Chưa bao giờ nói yêu và chưa bao giờ nói chia tay)

Lặng lẽ dập máy sau khi nghe điện của em. Em nói em sẽ quay trở lại. Phải, em sẽ quay trở lại sau năm năm. Một khoảng thời gian thật quá là dài ...

Bước ra ngoài hiên để nhìn ngắm biển. Sóng vẫn thế, nổi lên rồi lại cuộn sô vào nhau. Tới kè đá thì chúng ập vào liên tiếp rồi tan vụn ra thành từng hạt nhỏ...

Ngày em tới, một ngay biển không yên ả. Cầu cảng đông người nhưng mà anh lại chỉ tìm có mỗi ánh mắt của em. Có cái gì đó trong anh vẫn còn. Đôi khi gợn lên thật cao rồi lại ập biến mất. Cơn sóng ngầm lặn thật sâu vào trong đáy lòng, nằm yên ả ở đó cứ như thể không còn tồn tại. Rồi bỗng một ngày, một giây nào đó lại gợn lên thật cồn cào.

Anh không biết phải nói gì khi phải đối diện với ánh mắt của em. Ánh mắt em trong như trời ấy. Ánh mắt sáng rực một niềm hi vọng. Nỗi buồn đã từng nằm trong đôi mắt ấy biến đi đâu mất mà thay vào đó là một niềm hạnh phúc lấp lánh...

---------------------------------------------------------------------------

Chính bản thân em cũng cảm nhận được hạnh phúc trong đôi mắt của em khi gặp lại anh. Em biết đôi mắt em đã vui thế nào khi được nhìn thật sâu vào đôi mắt của anh một lần nữa. Em cảm thấy như mắt trời có thể chiếu một cách bất tận trên trời. Nhưng ...

Không phải lúc nào cũng có những kết quả như người ta mong muốn. Em như bầu trời và em như những thứ gì đó cao ở trên trời. Em đã luôn bay đi và bỏ lại anh ở đó. Em quan tâm tới những gì em cảm nhận và dường như chưa có lúc nào em quan tâm tới những gì anh cảm nhận. Điều này giống như bầu trời bỗng chợt nổi những cơn giông bão giữa những lúc trong veo yên ả. Giông bão làm khuấy động biển xanh trong khi mà biển chỉ muốn yên bình...

Có lẽ cô ấy không rộng lớn như trời xanh. Nhưng cô ấy là một cái gì đó thật yên ả để không bao giờ làm biển xanh phải nổi sóng...

-------------------------------------------------------------------------

Chẳng hiểu trời có biết biển sâu thắm tới nhường nào. Cũng không rõ biển có hiểu trời dù trong nhưng vẫn ẩn chứa những điều thật kín đáo... Có lẽ cả hai cùng biết.

Biển xanh đã từng cố vưôn những con sóng để nắm lấy trời xanh nhưng mỗi lúc như thế, trời xanh sao lại ở cao quá. Tới khi trời xanh muốn xà mình xuống gần biển xanh thì sao biển xanh lại lặng thầm và ẩn sâu tới thế.

-----------------------------------------------------------------------

Tình yêu thật là đẹp nhưng mà chốt cục lại thì nó giống như một con chó, khi ta chạy thì nó đuổi và khi ta đuổi theo thì nó chạy mất.

----------------------------------------------------------------------
(Entry 4: Những cảm xúc chơi vơi không thể được gọi là tình yêu?
Đặt tên cái entry này theo comment của bạn Thu và cũng để tặng bạn hiền luôn.)

Trời thì tròn , đất lại vuông...
Mỗi vật sinh ra đều có ý nghĩa của nó. Hay nói cách khác, mọi vật trên thế gian này có phận sự của mình và tồn tại cũng vì cái phận sự đấy.
------------------
"Liệu có thể khác đi?" - Một ngày bầu trời tự hỏi.
Sẽ là sao nếu như bầu trời không bay nữa. Bầu trời sẽ dừng lại để mãi soi mình xuống biển. Biển sẽ có thể dâng lên và ôm trọn lấy bầu trời.
------------------
Trên bãi cát dài, có hai người nắm tay nhau đi dạo. Tiếng sóng dì dào hòa cùng những lời thủ thỉ. Đó là những lời của một đôi vợ chồng trẻ về những điều của hiện tại và cả về tương lai. Có những nụ cười và cũng có cả những cái nhăn mặt. Xét chung lại, đó là hình ảnh hạnh phúc viên mãn.
Nếu như coi mình là một người đang ngắm khung cảnh xinh đẹp này thì hãy cứ giữ ánh mắt của mình vào đôi vợ chồng trẻ. Còn đôi chân của bạn, hay đi dật lùi về phía sau, về phía những phiến đá. Đi xa khỏi mặt biển. Phải, ở đó cũng có người đang nhìn ngắm khung cảng tươi đẹp này. Con người đó ngồi đủ xa để hình ảnh của mình ko bị một trong hai người nhìn tới, nhưng cũng đủ gần để ngắm nhìn.
Người đó ngắm nhìn thật lâu. Ánh mắt cứ đặt vào một điểm. Đau đáu. Đau đáu. Rồi bất thần, nhận ra cái mà mình đang ngắm nhìn đã đi đâu mất.
----------------
Bầu trời có bao giờ tự hỏi, nếu như ko bay nữa thì bầu trời có còn là mình nữa không?
Bầu trời sinh ra để bay. Trong bản chất, trời khao khát được bay và không gì cản nổi khao khát ấy.Trời sinh ra để bay lên và cũng bởi trời đã chọn để bay. Dù cho có dừng lại, trời vẫn lơ lửng ở trên cao. Ở một khoảng cách nào đấy mà sóng biển ko với tới. Dù dừng lại, bầu trời vấn quá rộng lớn để biển có thể ôm trọn vào lòng.
Biển chẳng bao giờ hỏi về bổn phận của mình. Ngày đêm, biển vươn những con sóng lên cao. Vươn mãi, vươn mãi cho tới khi mệt mỏi. Những con sóng ngã xuống và sô vào bờ cát. Vậy là biển dành những phần còn lại cho bờ cát. Cả cuộc đời cùng bờ cát tạo nên những tiếng dì dào...
----------------
Giữ ánh mắt của bạn vào bóng dáng của người ngồi ngắm biển. Người đó ngắm mãi rồi cũng phải đứng dậy. Hiển nhiên thế. Người đó bước đi.
Tiếp tục giữ ánh mắt của bạn vào người đó, còn đôi chân của bạn lại đi dật lùi lại. Đi ra xa khỏi những phiến đá. Đi về phía biển. Ở đấy, có một ánh mắt bất giác thu nhận hình ảnh của người kia đang bước đi.
Dẫu có đặt vào bóng dáng kia bao nhiêu thân thương, bao nhiêu của những bao nhiêu không tả lên được bằng lời, thì bàn tay của chủ nhân ánh mắt cũng đã và đang nắm chặt một bàn tay khác rồi. Một ánh nhìn thế thôi. Bao nghẹn ngào lại nén sâu lấy vào lòng.
Và họ lại bước tiếp ...
-----------------
Đâu chỉ có bầu trời mới biết ngắm nhìn. Chẳng để ai biết nhưng mà biển cũng biết thế nào là nhìn ngắm. Lặng lẽ thu lấy những hình ảnh của bầu trời. Giữ những màu sắc tươi đẹp của bầu trời lên trên mặt còn màu tối cho chìm hết vào lòng biển sâu. Gạn những hạt trong nhất vỗ về lên bờ cát. Bao vẩn đục giữ lại sâu trong lòng.
Đâu chỉ có biển mới biết trân trọng. Bầu trời cũng mang một phần máu sắc của biển theo mình. Cùng đồng điệu trong cái vẻ trong veo. Nhưng sau đó, cũng thăm thẳm những điều chất chứa.
----------------
Và họ lại bước đi ...
Nếu có đủ khả năng, hay đặt ánh nhìn vào hai con người đó. Rồi bạn đi lùi lại. Đi xa khỏi bầu trời và mặt biển theo một chiều nào đấy tùy ý. Bạn thấy họ đi theo hướng thế nào?

-----------------------------------------------------------------

Tất cả cảm xúc cứ chơi vơi ở không nơi nào cả...