Tuesday 24 August 2010

Cơm cho món Sushi

Tớ nghe nói là ở Việt Nam hiện giờ thì món Nhật đang rất là phổ biến. Tớ cũng rất thích ăn món nhật, chỉ có điều là túi tiền thì hạn hẹp nên nếu muốn thỏa mãn con thèm đồ ăn Nhật bằng cách ra hàng thì chỉ có nước phá sản sớm có ngày. Trời cũng ưu ái nên cho tớ một số cái hoa tay nên tớ cũng thử vận may bằng cách điều chế món Nhật tại nhà. Một trong số món mà tớ thấy mình cũng thành công ở mức tạm được là sushi.

Với sushi thì bên cạnh việc có hải sản tươi ngon thì món gạo giấm đóng vai trò khá quan trọng. Tớ nghe nói là người nghệ nhân làm sushi thông thường mất khoảng 5 năm để có thể chế biến và tạo hình thành thục cho phần cơm trong sushi. Tớ thì chỉ có mỗi 1 năm với một vài lần nấu nên cũng chẳng thể điêu luyện được như thế. Tuy nhiên, vẫn mạo muội chia sẻ với cả làng để mong được học tập thêm.

Yêu cầu của món cơm cho sushi là hạt không bị gẫy, nát nhưng phải đủ mềm và ngấm đều gia vị. Khi ăn, có thể cảm thấy cơm hơi có vị chua (thì thế mới gọi là gạo giấm, nhưng mà ko phải là chua loét lên đâu nhé), nhưng cũng cảm thấy được vị ngọt của hạt gạo một cách tự nhiên cứ ko nên ngọt sắc thái quá của đường.

Nấu gạo

- Ngâm gạo trong nước hơi ấm khoảng 30 phút cho gạo mềm (nhớ cho thêm một chút muối). Sau đó vo gạo cho tới khi nước vo gạo trở nên trong là được. Chú ý khi vo gạo nên nhẹ tay, tránh ko để gạo bị gẫy.

- Để gạo ráo nước (hic hic, thỉnh thoảng mình cũng quên mất công đoạn này đấy. Lần nào mà quên công đoạn này là y như rằng gạo thổi lên sẽ bị lại gạo nhiều hơn)

- Cho gạo vào nồi cơm điện nấu như với gạo tẻ bình thường. Chỉ có điều là cho thêm nhiều nước để cơm sau khi nấu xong thì hơi nát một chút. Nguyên nhân là sau khi nấu thành cơm thì mình còn phải trộn cơm với hỗn hợp có đường. Khi đó, cơm sẽ bị lại gạo.

- Khi cơm gần được thì có thể cho thêm 1/2 cup rượu Sake vào. Rượu Sake giúp cho gạo dậy mùi thơm hơn và cũng một phần giúp giảm khả năng bị đau bụng khi ăn cá sống. hehe

Nước gia vị cho cơm: trong khi chờ chín cơm thì ta chuẩn bị nước gia vị trộn với cơm (thế mới thành món gạo giấm chứ)

Công thức dưới đây dành cho 2 đến 2.5 cup gạo (thể tích mỗi cup là 240 ml - đúng theo chuẩn của US nhé). Nếu là cho 2 cup thì sẽ hơi đậm một chút, còn ai thích ăn nhạt thì dùng công thức này cho 2.5 cup gạo.

- Hai thìa ăn nước nóng. Dùng nước lạnh cũng dc thôi. Nhưng nước nóng thì giúp đường tan dễ hơn

- Đường: 5 thìa cà phê

- Muối: 1 thìa cà phê. Chú ý với những ai ở Hà Lan: muối bột (Zout) bán trong siêu thị rất nặm nên đừng có ai dại dột cho 1 thìa con có ngọn nhé.

- Giấm: 4 thìa ăn

- Dầu vừng: 1 thìa ăn

Hòa lẫn tất cả các nguyên liệu trên với nhau. Vậy là xong nước trộn sushi (sushi sauce)

Trộn nước gia vị với cơm: khi cơm đã chín, xới cơm ra một cái đĩa/mâm/chảo lớn. Trộn nước gia vị ở trên với cơm. Khi trộn nên tránh để cơm bị nát mất hạt. Để cơm nguội rồi mới đem cuốn. Nếu cuốn khi cơm còn nóng/ấm thì sẽ khíên lá rong biển bị dai và chảy mồ hôi --> ảnh hưởng tới móm cá tươi cuốn cùng.

Khi cuộn cơm: có nhiều kiểu cuốn để tạo ra các hình thù khác nhau. Nguyên tắc chung đầu tiên là phải dàn gạo ra. Nên nhớ là ta dàn gạo đều ra mặt lá rong biển/củ cải muối cắt lát mỏng..., chứ không phải là miết cơm lên những mặt phẳng đấy. Sushi dù khi cuốn xong rồi, cắt ra thì ra vẫn thấy hạt gạo còn nguyên hình chứ ko bị nát như cơm nắm nhà mình.

Chúc thành công!

Monday 23 August 2010

Bánh giò

Như đã hứa, hôm nay tớ type lại công thức bánh giò thành công 80% của tớ. Cái phần 20% chưa thành công của tớ là tiếc tiền ko mua lá tre nên bánh ko xanh và thơm, và chưa biết cách gói bánh hiệu quả nên có một số cái bánh nát.

Cách làm vỏ bánh: với công thức dưới đây thì làm được 8 cái bánh hơi to to một chút

Nguyên liệu

- Bột gạo: 350 gam

- Bột năng (bột đao): 60 gam

- dầu ăn: 2 thìa ăn

- Giấm: 2 thìa ăn. Thay cho hàn the, sẽ tạo chua cho bột khiến cho bánh đứng hơn.

- Gia vị (muối): 2 đến 3 thìa con. Cái này thì tùy khẩu vị

- Nước: 3 lít

Cách làm

- Hòa lẫn tất cả các nguyên liệu trên vào một cái chả/nồi chống dính. Sau đó, lấy nắp đậy lại để ủ bột khoảng 60 phút. Thời gian nghỉ bột này sẽ giúp bột ngấm và mền gia vị. Thêm vào đấy, giấm sẽ là xúc tác khiến bột lên men chua một chút. Chất men chua này sẽ thay hàn the giúp cho vỏ bánh đứng hơn. Tuy nhiên, khi ăn bánh thì mình sẽ không thấy vị chua đâu hết.

- Sau khi để một nghỉ 60 phút, bột sẽ lắng xuống --> khuấy lại cho cách nguyên liệu hòa lẫn với nhau

- Bật bếp ở mức lửa nhỏ (nhớ nhé, lửa nhỏ đấy), cho nồi bột lên khuấy đều cho đến khi bột vón cục, nửa sống nửa chín thì tắt bếp. Nhanh tay trộn bột đều với nhau trước khi bột bị nguội.

Sau đó thì bột đã sẵn sàng để gói.

Nhân bánh:

- Thịt lợn băm: 300 gam

- Hành khô: 3 củ, băm nhỏ

- mộc nhĩ, nấm hương băm nhỏ

- Gia vị+hạt tiêu

Tất cả trộn đều với nhau. Có một số công thức yêu cầu xào nhân trước khi gói nhưng tớ nghĩ là không nên làm thế. Thịt còn sống thì viên lại dễ hơn --> gói bánh cũng dễ hơn

Gói bánh

Nguyên liệu

- Lá chuối: rửa sạch và cắt thành miếng vuông. Độ to nhỏ tùy thuộc vào kích thước bánh mình muốn gói. Mỗi cái bánh cần 2 miếng lá chuối.

- Lạt buộc

- Dầu ăn để bôi lá: tác dụng như chất chống dính

Cách gói

- Xếp 2 miếng lá chuối chồng lên nhau. Gân lá đan chéo nhau

- Bôi dầu ăn lên lá ở trên cùng

- Cho hai thìa bột vào giữa lá, dàn đều. Sau đó cho viên thịt vào giữa. Tiếp tới là cho một thìa bột nữa lên trên viên thịt.

- Gói vo lại. hic hic... thực lòng ko biết diễn tả sao để biến cái bánh nó thành hình kim tự tháp được.....

Hấp bánh trong vòng 30 phút

Thursday 19 August 2010

Pudding làm từ bánh mỳ (Bread Pudding)

Thỉnh thoảng trong nhà lại có vài mẩu (thực tế là hơn nửa túi) bánh mỳquên chưa kịp ăn. Mà bánh mỳ thì mọi người biết rồi đấy. Càng để lâuthì ăn càng dở. Thành ra nhiều khi Rùa MóM lâm vào cái cảnh bỏ thì thương mà vương thì tội.

Chủ nhật vừa rồi rỗi rãi ngồi tìm ra công thức làm Bread Pudding đơn giản để cứu vãn gõi bánh mỳ cũ ở nhà. Kỳ cạch làm để hôm sau chồng yêu có cái để ăn sáng. Chàng ăn rồi khen ngon, haha. Thế là hôm nay mạo muội chia sẻ công thức này cho chị em.Công thức rất đơn giản và dễ làm

Dụng cụ:

- khuôn nướng hình vuông, hình tròn, hình gì cũng được. Nếu không có khuôn nướng thì cho vào bát chịu nhiệt cũng được.

- Lò nướng

Nguyên liệu

-Bánh mỳ : 8 lát bánh mỳ (theo công thức gốc thì nên bỏ phần vỏ cứng bên ngoài. Nhưng theo Rùa MóM thì nếu phần vỏ bên ngoài ko cứng thì để lại cũng ko sao)

- Sữa: 400 ml (nếu bỏ vỏ bánh mỳ); 500ml (nếu giữ vỏ bánh mỳ)

- Trứng: 2 quả

- Đường: 80gam (nếu bỏ vỏ bánh mỳ); 90gam (nếu giữ vỏ bánh mỳ)

- Bơ nhạt: 20gm (để chảy)

- Một ít bột quế

- Một ít muối

- Nho khô: số lượng tùy vào khẩu vị. Nếu cho nhiều nho khô thì nên giảm bớt đường nếu ko muốn ăn ngọt quá

Cách làm

- Bật lò nướng lên 175 độ C

- Chống dính cho khuôn nướng bằng cách cầm một cục bơ lạnh rồi xát quanh khuôn.

- Bánh mỳ cắt vụn ra. Rồi chộn chung bánh mỳ với nho khô. Cho hỗn hợp này vào khuôn nướng

-Trong một cái bát, hòa lẫn sữa + đường+ muối+ bột quế+ trứng+ bơ chảy.Sau đó đổ hỗn hợp này vào khuôn nướng cùng với vụn bánh mỳ- Dùng thìa ấn vụn bánh mỳ xuống, sao cho vụn bánh mỳ ngấm đều hỗn hợp sữa ở trên.

- Cho khuôn nướng vào lò. Nướng trong thời gian từ 40 đến 50 phút, tùy độ sâu của khuôn.- Sau khi bánh chín, lấy ra để nguội. Không nhất thiết phải bỏ ra ngoài khuôn

Món bánh này dùng để ăn sáng với sữa tươi không đường sẽ rất hợp.

Ngoài ra,ta có thể biến thể loại bánh này bằng cách cho thêm các loại hoa quả khô khác. Lần trước nhà Rùa MóM thử cho thêm táo tươi vào cũng khá làngon. Hoặc có thể cho thêm chuối và thay 50ml sữa bằng 100ml nước cốtdừa (coconat cream), giảm đường đi nếu không thích ăn ngọt.

Chúc thành công!

Friday 13 August 2010

Chẳng lãng mạng gì cả

Có một hôm đẹp giời mình qua nhà bác Hà ăn cơm tối, trong khi chờ bác ý và chồng mình cặm cụi nấu nướng thì mình lượm được một quyển sách trên giá với nội dung là Khám phá tâm lý của phụ nữ. Mình đọc qua một lượt và thấy có rất nhiều điều hay ho và đúng nhưng chẳng hiểu sao mà đến giờ này thân chủ của quyển sách ấy vẫn chưa có người yêu. Có thể mình lại mắc căn bệnh đánh đồng tất cả , theo như chồng mình nói. Quyển sách có thể đúng và hay, còn người đọc có thể hiểu ko thì lại là một chuyện khác.

Hôm nay, một ngày ban đầu thì đẹp giời nhưng mà ngay khi mình chuẩn bị ra ngoài thì trời mưa tầm mưa tã. Thôi thì ngồi nhà và kể lại một truyện hay trong cái quyển sách đúng và hay kia. Truyện có tên là "chẳng lãng mạng gì cả". Còn tên mà Rùa MóM muốn đặt là bệnh hiệp sỹ của đàn ông và thói đỏng đảnh của đàn bà.

---------------------------------

Ngày xửa ngày xưa, từ lâu lắm rồi (nhưng thực tế cũng có thể chỉ là mới ngay đây thôi), ở một vương quốc rất xa có một nàng công chúa. Nếu đem nàng so với Tứ đại mỹ nhân Trung Hoa thì mấy em đó chỉ có đường khóc thét lên rồi về quê giải nghệ. Để chứng minh một cách cụ thể thì Rùa MóM xin kể ra đây đôi ba ví dụ hầu dân làng. Nàng đẹp tới mức khi nàng chạm vào hoa cây xấu hổ, hoa ấy thấy ngượng quá mà co cụm lại. Cái đấy người ta gọi là hoa nhường. Rồi đến nguyệt thẹn khi tối nào nàng cũng ngồi ngâm thơ hay đến độ trăng không phải ngày nào trong tháng cũng dám ra đọ với vẻ đẹp trong thơ phú của nàng. Tài đàn của nàng đạt tới mức Lạc nhạn. Tức là chim đang yên đang lành mà nghe thấy tiếng đàn của nàng bỗng giật mình bay nháo nhác như nhớ quê. Và cuối cùng, dáng vẻ của nàng thanh thoát yển chuyển tới độ mà khi nàng đi gần bể cá làm mặt nước rung động khiến cá mú chui cả vào hang. Cái đấy gọi là Trầm ngư. Nếu nàng mà đến Amsterdam và dạo chơi trên kênh thì Rùa MóM xin thề với mặt trời ngày nào cũng mọc lên là sẽ có bao ngôi nhà phải nghiêng mình trước vẻ đẹp của nàng. (mà thực tế là chúng đang nghiêng rồi, chắc do nàng mới đi qua). Tất cả để nói lên rằng nàng đẹp hiển nhiên.
Nhưng mà nếu dùng hết phẩm chất trên mà đặt tên cho nàng thì e quá dài. Vì thế Rùa MóM xin gọi nàng là Công chúa Đẹp Hiển Nhiên để phân biệt với Công chúa Bong Bóng Bảo Thy, Công chúa Tuyết Thủy Tiên hay Công chúa Vũ Đại Thị Nở ...
Công chúa Đẹp Hiển Nhiên rồi cũng tới tuổi lấy chồng. Nàng đặt ra ba thử thách cho cách chàng Hoàng tử đẹp trai (ở đây cũng là đẹp trai hiển nhiên) tới cầu hôn nàng. Đầu tiên là các chàng phải vượt qua một núi băng. Sau đó tới khu rừng phép thuật để tìm bằng được con chim thiên đường và lấy cái lông đuôi của nó là qua tặng cho công chúa. Cuối cùng, cùng với quà tặng, hoàng tử phải vượt qua con rồng lửa hung dữ để đón công chúa ra. Khi vượt qua hết thử thách, công chúa và hoàng tử sẽ kết hôn và sống với nhau hạnh phúc mãi mãi (happy forever after, đại loại thế)
Ngày qua ngày, có biết bao chàng hoàng tử đẹp trai tới cầu hôn nhưng chẳng có ai vượt qua thử thách. Có chàng là đại gia, tậu chuyên cơ nên dễ dàng bay qua núi băng nhưng chàng ta lại không đủ thông minh để bắt chim thiên đường. Có chàng vừa giàu, vừa thông minh thì khi nhìn thấy em rồng lửa đã chạy thẳng vào toilet ngay gần đó mãi ko chịu ra (có thể chàng vẫn ở trong đấy cho đến giờ). Có chàng đủ thông minh, đủ dũng cảm thì lại chẳng biết làm thế nào để vượt qua núi băng vì thiếu kiên nhẫn... Thật là khó tìm trên đời này một chàng hoàng tử hoàn hảo...
Một hôm, có một chàng hoàng tử đẹp trai đi tới. Chàng cưỡi trên con ngựa trắng dũng mãnh. Mãi tóc chàng bay bồng bềnh theo gió, mượt mà như sunsilk. Nụ cười duyên chết người của chàng có thể ví với nụ cười như mùa thu tỏa nàng trong thơ Hoàng Cầm. Vì thế, chàng cứ vừa phi ngựa vừa cười (dạng như cười ko ngậm miệng vào được)...
Trên đường đi, chàng bỗng gặp một cô gái ăn mặc giản dị như các cô gái Trung Đông (che kín mặt mày). Cô gái chặn chàng lại rồi hỏi:
- Hỡi chàng hiệp sỹ đẹp trai, chàng đi đâu đấy
- Ta đi tới cầu hôn nàng Công chúa Đẹp Hiển Nhiên - Hoàng tử tự hào trả lời.
- Nhưng chàng có biết rằng mình sẽ phải vượt qua 3 thử thách rất nguy hiểm. Biết bao người đã ngã gãy cổ trên núi băng, mất tích trong rừng sâu và bị thiêu cháy bởi con rồng lửa. Tôi thấy chàng cũng thật là đẹp trai và dũng mãnh. Trên đời này còn có biết bao nhiêu là công chúa. Nhất thiết gì cứ phải lấy công chúa Đẹp Hiển Nhiên.
- Đừng nói thế - Hoàng tử vẫn tự hào - Ta tin ta sẽ vượt qua. Và bởi vì Công chúa Đẹp Hiển Nhiên mới thực sự là nàng công chúa đẹp nhất mà tao khao khát muốn có.
- Nhưng chàng đã bao giờ nhìn thấy nàng đâu. Những bức ảnh của nàng có thể bị photoshop đấy
- Không hề gì, ta biết nàng đẹp hiển nhiên...
- Thế nếu như tôi là Công chúa Đẹp Hiển Nhiên thì sao?
Nói rôi Công chúa bỏ lớp áo choàng giản dị của mình ra. Rồi nàng nói
- Ta đã ngồi trong tòa lâu đài chờ đợi bao tháng ngày nhưng mãi chẳng thấy hoàng tử nào tới cứu. Cuối cùng, ta quyết định rời bỏ lâu đài và cưới người nào đồng ý cưới ta. Không cần thử thách gì cả.
- Không thể nào như thế. Không giống truyện cổ tích. Cô ko phải là Công chúa Đẹp Hiển Nhiên - Hoàng tử trả lời đầy bất ngờ và đắn đo
- Là ta đây. Chàng còn muốn lầy tao không?
- Không thể nào. Như thế thì chẳng lãng mãng gì cả...
Chàng đứng nhìn đắn đo rồi quyết định dông ngựa chạy thẳng (cũng chẳng rõ chạy đi đâu). Và chàng ko quên ngoái lại nói:
- NHƯ THẾ THÌ CHẲNG LÃNG MẠNG GÌ CẢ

Hết truyện
-------------------------------------------------
Phụ lục
Hồi còn bé, mỗi lần nghe mẹ đọc truyện cổ tích cho nghe thì Rùa MóM thường thắc mắc là vì sao các hoàng tử cứ phải phiêu lưu thử thách để cưới được công chúa. Có lần, Rùa MóM hỏi mẹ
- Mẹ ơi, vì sao có nhiều công chúa mà hoàng tử cứ phải lấy công chúa ở trong rừng sâu, có con rông lửa ...v...v...
- Ah, bởi vì tình yêu thì cần thử thách ...
- Nhưng vì sao tình yêu thì phải thử thách hả mẹ
- Vì ko có thử thách thì làm sao được gọi là tình yêu... Con hỏi nhiều thứ linh tinh quá... Đi ngủ đi...
:D

Friday 30 July 2010

Thơ tình người lính biển

Một tối, vợ bỗng dưng nghêu ngao (hoặc cũng có thể nói là "gào thét") một đoạn "biển một bên ..ên.... ên... và em một bên...ên...ên...."
Chồng hỏi vợ:
- Vợ có biết bài hát này được phổ nhạc từ một bài thơ rất nổi tiếng không
- Vợ không biết - vợ trả lời đầy ngạc nhiên bởi vì có thấy bao giờ chồng đọc thơ đâu cơ chứ.
Sau đó chồng lạch cạch với bạn google và mở toàn bộ bài hát cho vợ nghe (hic, hic)
-------------------
Thơ tình người lính biển

Anh ra khơi
Mây treo ngang trời những cánh buồm trắng

Phút chia tay, anh dạo trên bến cảng

Biển một bên và em một bên.



Biển ồn ào, em lại dịu êm

Em vừa nói câu chi rồi mỉm cười lặng lẽ

Anh như con tàu, lắng sóng từ hai phía

Biển một bên và em một bên



Ngày mai, ngày mai khi thành phố lên đèn

Tàu anh buông neo dưới chùm sao xa lắc

Thăm thẳm nước trôi, nhưng anh không cô độc

Biển một bên và em một bên.



Đất nước gian lao chưa bao giờ bình yên

Bão thổi chưa ngừng trong những vành tang trắng

Anh đứng gác. Trời khuya. Đảo vắng

Biển một bên và em một bên.



Vòm trời kia có thể sẽ không em

Không hiểu nữa. Chỉ còn anh với cỏ

Cho dù thế thì anh vẫn nhớ

Biển một bên và em một bên...
----------------
Nghe được một lượt
Chồng: đố vợ biết bài thơ này của ai
Vợ: chắc chắn không phải là của Tố Hữu ... Vợ chưa bao giờ thích thơ Tố Hữu ... Chồng đừng bảo là của Trần Đăng Khoa đấy chứ
Chồng: chính là của cái ông đấy đấy

Wednesday 21 July 2010

Bó hoa của mẹ

Có lần, một người bạn của Rùa MóM nói với ý rằng, muốn viết hay thì phải lãng mạng. MóM không cho là như thế và cũng có thể đưa ra nhiều ví dụ để phản bác. Tuy nhiên, mình không làm thế vì thấy cái sự viết lách cũng như một thứ gì đó không giải thích (mà cũng không muốn tốn công giải thích) là vì sao nó phải thế này chứ không phải là thế kia.
Với Rùa MóM, hay là cái gì đấy thật. Vậy, cũng không cần phải lãng mạng lắm mới viết hay được (sự thật thì đôi khi cũng phũ phàng lằm). Còn viết thì giống như một cách giải trí và thỏa mãn nhu cầu được giãi bày. Tất cả cũng chỉ có thể.
Cũng như những lần tay mình nhảy trên bàn phím khác, hôm nay cũng là lúc muốn giãi bày về một một kỷ niệm liên quan tới mẹ. Từ câu chuyện của mẹ, ngay từ nhỏ Rùa MóM đã quyết tâm: (i) Không bao giờ để mình rơi vào cái cảnh là không thể mua nổi một bó hoa mình yêu thích và (ii) thà không có chồng chứ không muốn lấy một người chồng vô tâm.
-------------------
Kỷ niệm đấy thuộc về Tết năm mình học lớp 7. Cuộc đời vận đổi sao dời nên chẳng thể học được chữ ngờ. Bản thân mẹ, chắc cũng không ngờ được có lúc kinh tế gia đình lại phải trở nên eo hẹp như thế. Lương bố đi làm công cho chú, lúc ấy chắc chỉ được 300,000- 400,000 một tháng, còn mẹ thì hầu như không có lương. Hơn 2 năm trời, cả nhà sống bằng tiền tích kiệm từ trước đó. Nếu cuộc đời chỉ là hai vợ chồng, thì chẳng có gì phải nói nhiều nhưng lúc ấy mình đang tuổi đi học. Học sinh lớp chọn tiếng Anh, phải đi học thêm nhiều, biết bao thứ tiền phải nộp...
Gần tết năm ý mẹ hỏi con gái có muốn mua quần áo mới không. Con gái nói là không muốn vì cả ngày đi học suốt, toàn phải mặc đồng phục thì lấy đâu là lúc mặc quần áo khác. Cho nên mẹ cũng chẳng cần mua. Con gái không muốn mua giầy cho mùa đông và nói là đi giày bí chân lắm, đi dép rồi đi tất là ấm. Con gái cũng hiểu bố mẹ khó khăn. Dù thế, mẹ vẫn cứ sắm đủ cho con gái. Còn bố mẹ, không mua gì cho mình cả.
Khi nghĩ con gái đã ngủ, bố mẹ bàn nhau chuyện tiêu tết thế nào. Đời cũng phức tạp, ít tiền hay nhiều tiền cũng đều phải đau đầu vì tiền theo những cách khác nhau. Cái này bớt, cái kia thôi và cứ nhắc tới tiền nong là bố mệt rồi nên cái gì cũng tùy mẹ hết. Mình nhớ rõ năm ấy thời tiết xấu nên hoa không đẹp mà lại đắt. Bố bảo mua hoa giả cũng được chứ sao.
Hai mẹ con dạo khắp phố Hàm Long để mua hoa giả mà hoa giả lại còn đắt hơn hoa thật. Cuối cùng thì mẹ quyết mua hoa thật. Dạo khắp các chợ hoa, cuối cùng mẹ cũng tìm được bó Lay-ơn trắng với giá cả vừa phải nhất ở chợ hoa Quốc Tử Giám. Hai mẹ con đèo nhau bằng xe đạp đi về. Trên đường đi, con gái mỏi tay nên thỉng thoảng để hoa hơi nghiêng. Mẹ giận mắng ngay vì sợ hỏng hoa.
Sau bao công nâng niu thì cũng về tới nhà. Mẹ bận rửa lọ nên để hoa trên bàn phòng khách. Trời xui đất khiến thế nào mà mấy hôm hàng xóm lắm tiền nhiều của tự nhiên vào nhà mình chơi. Bố chẳng biết để bó hoa đâu bèn liệng luôn lên ghế. Mọi người ngồi qua ngồi lại làm gãy mất mấy cành. Cả mẹ và con gái giận lắm. Cảm giác của mẹ chắc giờ mình cũng chưa thể hiểu nổi. Còn mình thì giận bố ghê lắm, trách bố thì bố bảo cũng chỉ là hoa thôi, gãy vài cành vẫn cắm được hết. Mẹ buồn khỏi nói.
Chắc mẹ kể chuyện với bác Tập. Tối sát tết, qua nhà bác được bác cho một cây quất nhỏ nhỏ xinh xinh. Mẹ và con gái cũng đều biết, bác lúc ấy cũng chẳng khá giả gì...
----------------------------
Rùa MóM từng thủ thỉ với mẹ về quan điểm 2 không của mình ở trên. Mẹ liền nói lại như sau:
(i) Là con gái, tốt nhất con đừng nên trở thành trụ cột kinh tế trong gia đình làm gì. Thiên chức của phụ nữ là sinh con và nuôi dạy con cái
(ii) Đàn ông thì ít hay nhiều, ai cũng vô tâm cả thôi. Nhưng đừng lấy phải một thằng xấu đẹp thế nào cũng không biết, không có chính kiến của bản thân thì kiểu gì mình cũng khổ.

Wednesday 14 July 2010

Thăng Long bốn mùa - Khi mùa thu bắt đầu

Hòa chung vào không khí thi đại học và vào cấp 3 của gia đình và xã hội, Rùa MóM tự dưng có cảm hứng viết lại những chuyện phiến ngày xưa của mình. Thì cũng chả có gì nhiều hơn những chuyện dở ương của cải tuổi ối ương, bưởi ngái nhưng nó gắn với khoảng thời gian 3 năm của mình. Ba năm học hành quan trọng nhưng mà lại được học trong một môi trường thoải mái tới bất ngờ (rồi mọi người sẽ biết vì sao lại là thoải mái)
Viết lại trước khi mình quên hết những cái chuyện thú vị (có thể??!), tào lao (chính xác!!!) và bậy bạ (cũng còn tùy người nghĩ???)
-------------------------------------
Thời gian: 2000 - 2003
Địa điểm: Hà Nội
-------------------------------------
Bố đang đứng vẫy tay tiễn mình và Minh Mập trong ngày đi thi vào lớp chọn của trường.
Bố: Hai đứa cố gắng thi tốt để thi vào lớp chọn. Sau rồi cũng vào lớp và ngồi cạnh nhau. Giúp đỡ nhau học hành nhé...
.... Sau thì hai đứa thi cũng đỗ vào thật. Học cùng lớp. Và cũng ngồi cạnh nhau luôn. Chỉ có điều là việc giúp đỡ nhau học hành thì có vẻ không thành hiện thực. Chỗ mình và nó ngồi hình như sau cũng trở thành một "tụ điểm mất trật tự" trong lớp. Tất nhiên cũng chả có gì lạ lắm, theo đánh giá của mình, vì bản thân tự thấy mình không phải là người nói ít.
-------------------------------------
Vào cuối mùa hè là lúc nhận trường và cũng là lúc đăng ký học thêm để củng cố kiến thức và chuẩn bị thi vào lớp chọn. Đây là thời điểm trước khi diễn ra câu chuyện ở trên. Thời gian này, mình được học giáo viên dạy văn ấn tượng nhất từ trước tới giờ. Để tớ diễn tả một cách sơ lược xem những ai học Thăng Long thời gian ấy có nhận ra không nhé.
- Giới tính: Nam
- Cao: tầm 1m70 gì đấy. Nói chung là không lùn nhưng không cao
- Tóc: đã có 2 thứ tóc trên đầu. Để kiểu trước ngắn sau dài
- Trang phục: quần âu +giày da đen +áo thổ cẩm. Trên tay thầy chắc phải có gần chục cái vòng tết dây (hình như là mốt lúc ấy)
- Khuôn mặt (theo mình nhớ): da ngăm đen và răng hơi vẩu (em xin lỗi thầy, nhưng em chỉ nhớ có thế)
-Thầy dạy văn lớp G và hình như cũng là chủ nhiệm luôn thì phải
--> chắc là mọi người nhận ra nhân vật chính rồi. Đó là thầy Sinh.
- Câu nói ấn tượng mà thầy đã "phang" vào đầu mình:"Kiều là một con ca-ve hạng nặng"...
^_^!!!!!
------------------------
Sau khai giảng thì sẽ là một tuần tập quân sự trong điều kiện nắng nóng cuối hè đang diễn ra gay gắt. Ba năm liền, hình như chả có năm nào là trời mát lấy một hôm trong cái tuần tập quân sự. Năm lớp 11 và 12 học buổi sáng thì còn đỡ chứ năm lớp 10 học vào buổi chiều mới thấy kinh khủng làm sao. Mình thì vẫn nhớ là năm lớp 10 và 11 mình vẫn anh hùng lắm, nhưng đến lớp 12 thì cũng có 1 lần tham gia với bạn Hà Chung lên phòng y tế nằm thẳng cẳng.
Khi học về đi đứng theo hàng ngũ:
Thầy giáo: các em! Bên phải quay! ..... Bên trái quay!...... Đằng sau quay!....
Học sinh (nghĩ thầm trong lòng): thầy ơi, quay từ nãy tới giờ là bọn em chín hết rồi thầy ahhhhhh

Khi học ném lựu đạn
Thầy giáo: Sao tôi lói mãi mà các em không thể thao tác đúng.... Bây giờ tất cả vừa nhìn tôi vừa nàm theo. Nhìn đây lày ... abc....def... lém!
Kết quả: cỡ 5 quả lựu đạn gỗ cứ hướng thầy mà phi tới
Chẳng hiểu thầy quên hay không biết rằng là khi mắt chú tâm với một điểm thì theo phản xạ, tay cũng ném vật đi theo hướng của điểm đấy. Trong khi đó thì lũ học sinh phía dưới xì xào
Học sinh 1: Nếu mà là lựu đạn thật thì thầy chắc phải chết tan xác mấy lần rồi mày nhỉ?
Học sinh 2: Thế mày nghĩ là bọn mình ngồi ngay gần thế này không chết chắc

Khi học cứu thương
Trời nóng, rất khó kiếm được bệnh nhân. Thế là chị em phải cố mãi mới túm được một chú (hình như là bạn Tùng thì phải). Thế là cái bạn nạn nhân ấy được băng đầu, băng ngực, nẹp chân, nẹp tay. v..v...Thề, sau khi băng bó như thế, nạn nhân mà đi được mới là giỏi :))
----------------------------------
Trực tuần
Các lớp thay phiên nhau làm. Mỗi lớp sẽ có trách nhiệm cử ra một đội. Trong vòng một tuần sẽ làm đi kiểm tra đồng phục, việc đeo huy hiệu đoàn của các lớp và bắt những tên đi học muộn. Việc đứng cổng trường bắt bớ thì tớ chưa bao giờ làm, còn việc đi kiểm tra ở từng lớp thì đã làm rồi.
Đi trực tuần thì toàn chọn lớp có bạn mình để chấm điểm cho dễ nương tay. Sí số thì lớp trưởng đã đếm và ghi sẵn trên bảng cho mà chép. Đồng phục và huy hiệu đoàn thì nhìn 3 dãy bàn đầu là xong rồi. Tại thì cũng biết tỏng ra là, lúc có cái mặt mình ở đấy thì áo sống cắm thùng nghiêm chỉnh, huy hiệu đoàn cài cắm đầy đủ. Chứ mình mà đi khỏi một cái là đâu lại về như nó vốn có ngay.
Kết quả chấm điểm sẽ được thông báo vào sáng thứ 2. Lớp mình thì hình như thường đứng nhất trường thì phải. Cũng có lần rơi rớt xuống hạng 2-3. Và cũng có một lần ở hạng bét...
:D
--------------------------------
Mình ngồi ở đâu nhỉ?
Năm lớp 10, ban đầu mình ngồi cạnh em Mập, phía trên là ai thì không rõ còn phái dưới là bạn Ngọc Minh và bạn Trọng. Ngồi ngay cạnh cửa ra vào ở cuối lớp và buôn dưa lê ác liệt. Sau thì cô giáo cứ nghĩ là do mình và Minh Mập ngồi cạnh nhau nên nó mới ra thế, cô chuyển em Mập xuống ngồi cạnh bạn Trọng còn Ngọc Minh lên ngồi cạnh mình. Tuy nhiên, tình hình cũng chẳng thay đổi đi. Có khi, ồn ào còn hơn trước.
Năm lớp 11, em Mập vẫn ngồi ở gần cuối lớp, mình và bạn Ngọc Minh được cho lên ngồi bàn thứ 3. Phía trên là bác sỹ Kiên và "nhà văn" Nguyễn Anh Đức. Dãy bàn bên cạnh hình như là "nhà văn" Nguyễn Minh Châu và "ca sỹ" Cù Dũng. Chéo chéo là Việt Dũng. Phía sau mình là "con gái" Hồng Hạnh và "cháu" Bảo Sinh. Cậu "con rể" (Sau chuyển thành con zai) thì ngồi sau "con gái" Hồng Tâm và em Phương trê, cách mình một dãy. Ah, vì bạn Trọng đi qua Úc du học, nên hình như em Mập lại ngồi cạnh bạn Thái thì phải.
Mình cam đoan là năm lớp 11 mình bớt gây mất trật tự hơn. Tất cả cũng phải cảm ơn bạn Ngọc Minh đã rất chăm mang truyện đến lớp. Hình như hồi đấy cũng đã "luyện" được bộ Ynua Yasha, Cô bé Ba Mắt, Một nửa Rama, Conan, Bác sỹ quái dị, Harry Porter, Anymous....Các bạn trong lớp cứ bảo cái chỗ mình ngồi suốt ngày đọc truyện. Oan quá, bọn tớ có phải ngày nào cũng đọc đâu. Bọn tớ chỉ đọc những ngày có truyện mới ra thôi (hình như là thứ 2, thứ 3 và thứ 5 thì phải).
Năm lớp 12, những vị trí của các dãy bên cạnh không có gì thay đổi lắm. Mình ngồi bạn thứ 2 cạnh "con gái" Dương Nga. Phía trước là Dung "mama" và Vân "khỉ". Bạn Ngọc Minh giờ ngồi cạnh bạn Đặng Bảo Ngọc (biệt danh thời đó: Ngọc ngớ ngẩn. Sorry bạn!!!!). Bàn thứ 4 của tổ là Mai Linh (Linh lợn) và bạn Tùng (bí danh thường được nhắc tới "vua khùng vương"). Sau tới em Mập và bạn Thái. Bàn cuối cùng là của bạn Quang Sơn và bạn Thanh Thảo... Dãy ngay cạnh mình hình như là có Diễm Dương và Trần Nga. Còn có cả bạn Thanh Tú nữa. Thỉnh thoảng bạn Quốc Anh lại lên hát cho bạn Thanh Tú nghe, làm bạn Ngọc Tú cũng được "nghe lây". Ôi, phúc của mình thật to tát!!!! Mô phật!

--------------------------------------
Nhà vệ sinh là nơi người ta rất dễ đi nhầm. Biển chỉ nhà vệ sinh nam và nữ không ở ngay cổng ngoài. Thời ấy, nhà vệ sinh có 2 phòng. Một phòng ngoài cùng trống không, thường được dùng để thay đồ. Phòng đi vệ sinh ở phía trong. Và cái biển chỉ đây là phòng của nam hay nữ thì nằm ở trên cái cửa dẫn vào cái phòng thứ 2. Thành ra, bạn phải đánh liều trong những lần đầu tiên nếu như không có ai đi ra hoặc đi vào để biết là phòng nào là của "con" nào
Nhầm lẫn thường xảy ra với học sinh lớp 10 khi chưa quen trường. Tất nhiên là học sinh lớp trên cũng có, chắc tại do lúc ấy "bức xúc" quá rồi :))
--------------------------------------
Cái áo dài thời học sinh
Mùa tựu trường năm lớp 10 với nhiều tò mò thì mùa tựu trường năm lớp 11 lại là cái gì đó ngại ngùng. Không còn xa lạ với bạn bè và trường lớp mà là với chính mình khi lần đầu tiên mặc cái áo dài trắng đi đến trường. Nói chung là mặc áo dài là phải đầu tư. Trước tiên là thời gian đi chọn vải may áo, chọn hàng may áo, may hỏng phải chữa đi chữa lại đôi lần. Sau rồi phải sắm đôi dép cao gót để đi cho thêm phần thướt tha. Cuối cùng là phải quen với nó. Những lần đầu tiên thì còn phải nhờ mẹ lên cài hộ áo. Sau rồi dần dần tự mặc được. Đến năm lớp 12 thì tự cài được áo cho mình với tốc độ như cài khuya áo sơ mi mình thường.
Tai nạn mình ghét nhất khi mặc áo dài là dẫm phải tà áo. Có lần bước lên cầu thang dẫm phải tà áo dài, suýt thì ngã. May chỉ tuột có 1-2 cái cúc ở nách áo. Phi vội vào lớp để nhờ cài hộ. Hết hồn!
Giờ cái áo dài đấy mình vẫn còn giữ nhé!
----------------------------------------
Lớp 10 = Đồng phục trường. Lớp 11 = Áo dài. Lớp 12 = Đồng Phục lớp
Từ đầu năm lớp 12 đã rầm rộ in đồng phục lớp. Lớp mình sau một hồi thiết kế và bạn bạc đã chọn áo màu đỏ với dòng chứ trắng "Ilove12a" ở ngực. Chả biết mọi người thế nào chứ tớ vẫn còn giứ nó. Trước ngày đi với chồng tớ lôi ra xem, nó vẫn còn mới nguyên và đỏ chót như thế.
Thời ấy, nhà trường cũng dành hẳn một ngày trong tuần ra để cho các lớp mặc áo đồng phục. Một ngày mà sân trường rất rực rỡ với đủ các màu. Và ngày hôm đó, các thấy cô dạy lớp mình chắc cũng sẽ rất "rực" mắt khi thấy trước mặt mình là một cơn lốc đỏ

Mình vốn không thích thơ Tố Hữu, nhưng mà mình lại đã từng được gắn với một câu thơ của ông,"Rừng xanh hoa chuối đỏ tươi". Bạn bè đùa mình gọi như thế vì thỉnh thoảng mình mặc áo đỏ đồng phục lớp và đội một cái mũ màu xanh lá cây. Thời ấy mình có một cái mũ màu xanh lá cây do bồ tặng. Thường thì mình không đội nó nhưng mà cũng có hôm phải dùng tới khi cái mũ trắng yêu quý của mình giặt chưa khô. Mũ xanh thì vẫn còn ở nhà còn mũ trắng thì đã bị giật mất rồi.

Và những truyện tào lao sẽ còn tiếp diễn....

Saturday 5 June 2010


Bức ảnh này được chụp từ rất lâu rồi, có lẽ là năm 2008 gì đó. Hôm ấy Hà Nội mất điện... Tự nhiên muốn viết ra những điều mình nghĩ, những điều mình cảm nhận. Thắp một cây nến nhỏ... Trong ánh nến mập mờ, tự nhiên cảm xúc trải ra được những dòng dài và thật nhất... Bỗng nhiên nhìn lại, thấy trước mặt mình là hình ảnh rất đẹp của ánh sáng và cảm xúc ... Khi ấy mình chỉ có trong tay cái IXUS 860, và cũng chẳng có nghĩ ngợi gì về bố cục hay ấnh sáng ... Chỉ chụp lại những gì mình không muốn quên...
Những thứ ko quên được thì sẽ thành kỷ niệm... Có cây bút vẫn theo mình qua năm tháng. Những dòng chữ kia cũng đã mất đâu rồi, cũng giống như những nỗi buồn khi ấy cũng qua rồi (phải, nó phải đi qua để nhường chỗ cho những nỗi buồn mới). Cây nến cháy cũng đã cạn và cại lọ hoa thì dành phần thời gian còn lại của nó để giữ phần nhựa nến còn đấy. Sau rồi thì mình cũng không nhớ là nó được để ở đâu. Ngày đi lấy chồng, còn bao nhiêu thứ mình chưa kịp xếp đặt lại.
Cái lọ ấy là kỷ niệm của những ngày đầu mới bước chân đi làm. Mình mua nó nhân kỷ niệm 1 tháng thực tập ở ACBS. Cái thời mà mình có thật nhiều tham vọng tới nỗi mà mình nghĩ không có gì là không thể. Cái thời mà mình thật là hiếu thắng để nghĩ rằng mình hề thua gì ai. Cái thời mà mình nghĩ mình thật bản lĩnh để dù thế nào thì mình cũng không đi ngược lại những quan điểm sống của mình. Về quan điểm sống, mình chưa bao giờ thấy mình sai, chỉ có điều là mình đã không thể làm được cái mình muốn. Có câu, cây muốn lặng mà gió chẳng đừng...
Còn cái cảm xúc khi ấy, giờ thì vẫn còn. Thế nên những dòng này mới được viết ra. Viết ra cho một ngày, một con người ngủ quên rất lâu đột nhiên muốn thức dậy. Những cảm xúc chới với sẽ mãi mãi chới với ở đấy, không thể bỏ nó đi được. Những trống vắng vốn dĩ hiện hữu thì cứ để nó hiện hữu đấy. Những bước sai đã đi thì không thể làm lại được. Chẳng thể dành cả đời mà sửa sai, quan trọng là phải học để nhìn nhận ra mình đã sai và sai ở đâu.
----------------------------
Từ nay em sẽ không lo sợ nhiều nữa
Từ nay em sẽ không sợ sẽ mắc phải sai lầm nữa

Em sẽ vẫn nhất quyết không bao giờ nói những từ "giá như", "nếu như", "nếu có thể"....
-------------------------------
Em sẽ vẫn không mong thời gian quay ngược trở lại. Vì nếu có quay ngược lại thì em liệu em có quyết định tốt hơn không? Chắc là không rồi ....

Friday 4 June 2010

Bánh Gateux HongKong

Đây là công thức bánh yêu thích của Rùa MóM. Cái này Rùa lấy từ trang web Kokotaru.
Với công thức bánh này, bạn có thể làm được đế bánh sinh nhật rất ngon hoặc làm ra những cái bánh cuộn.

Công thức dưới đây là cho khuôn tròn tháo đế, đường kính 22-23cm

Nguyên liệu
Trứng: 4 quả (tách riêng lòng trắng, lòng đỏ)
Bột mỳ đa dụng: 50 gam
Bột ngô (loại trắng tinh) 50 gam
Sữa tươi 35 gam
Dầu ăn 35 gam(tốt nhất là dùng dầu hướng dương)
Đường 80 gam
Muối 1/8 thìa cà phê
Nước cốt chanh 1 thìa ăn

Dụng cụ
- Khuôn nướng bánh. Nếu dùng khuôn nhỏ/to hơn thì chia/nhân công thức lên theo tỷ lệ khuôn
- Máy đánh trứng. Còn nếu muốn luyện tập thể thao thì dùng lồng đánh trứng bình thường
- Lò nướng
- Một cái cân để cân đong đo đếm nguyên liệu cho đúng. Làm bánh khác với nấu một nồi canh ở chỗ mình không có cơ hội sửa chữa sai lầm. Ta chỉ biết sai lầm khi mà sai lầm đã để lại hậu quả rồi (hậu quả ở đây là cái bánh gateux có thể trở thành loại bánh khác, hoặc bạn may mắn tạo tao một loại bánh hoàn toàn mới)

Cách làm
Bước 1: Đi rửa tay thật sạch. Mùa hè đến rồi, phải hết sức chú ý phòng những căn bệnh liên quan đến đường ăn uống. Sau đó thì bật lò nướng lên 150 độ C
Bước 2: lấy cái cân ra, đong đếm cho đủ các nguyên liệu ở trên. Nếu bước này bạn không thể thực hiện được thì yêu cầu dừng lại đây. Nếu không thất bại lại bảo Rùa MóM đưa công thức lung tung, làm mãi chẳng ra được sản phẩm.
Bước 3: Tách riêng lòng trắng và lòng đỏ trứng. Cho mỗi loại vào một cái bát khác nhau. Yêu cầu là cả hai cái bát đều phải to (chắc tầm 2lit gì đấy là ổn). Vì sao thì đến bước sau sẽ rõ ngay
Bước 4: Trong cái bát đựng lòng đỏ, cho sữa tươi+dầu ăn vào trộn đều. Sau đó thì cho bột mỳ và bôt ngô vào trộn đều. Bước này bạn phải đảm bảo trộn bột sao cho bột hòa đều, không vón cục. Không phải lo lắng về thời gian trộn, cũng không phải lăn tăn về độ mạnh nhẹ. Miễn là bột trộn đều.
Bước 5: Sau khi giải quyết xong lòng đỏ, ta quay lại với lòng trắng. Trong bát đựng lòng trắng trứng, cho nước chanh + muối. Lấy máy đánh trứng ra, và bắt đầu đánh
Ban đầu, trứng sẽ có bọt trong suốt và bọt rất to. Sau khi đánh một lúc thì sẽ thấy bọt nhỏ dần và nhỏ li ty. Khi bọt trứng nhỏ li ty thì cho từng 1/3 của chỗ đường vào đánh. Đánh cho đến khi không nhìn thấy bọt nữa mà hỗn hợp nhìn mịn như sa tanh là được
Bước 6: Đây là một bước quan trọng, đòi hỏi bạn phải hết sức bình tĩnh và nhẹ nhàng. Trộn từng 1/5 của hỗn hợp lòng trắng trứng vào hỗn hợp lòng đỏ. Phảy hết sức nhẹ nhàng và nhanh tay trộn hai hỗn hợp vào với nhau. Nhớ là đổ dần hỗn hợp lòng trắng trứng vào hỗn hợp lòng đỏ trứng chứ ko phải làm ngược lại đâu nhé. Làm ngược lại là bánh không nở đâu.
Bước 7: Đổ hỗn hợ ở bước 6 vào khuôn nướng đã được chống dính (chồng dính bằng cách lây một cục bơ lạnh bôi đều trong lòng khuôn, sau đó rắc một lớp bột mỏng vào. Còn nếu như bạn có Baking Spray thì quá nhàn, xịt một vòng quanh khuôn, thế là xong). Sau đó bỏ vào lò nướng trong vào 40 phút
Nếu bạn chia nhỏ/ nhân công thức thì thời gian nướng cũng sẽ ngắn/dài hơn tùy theo tỷ lệ bạn chia/nhân
Bước 8: Làm sao để biết bánh chin? Bánh nướng không đủ lâu thì bánh sau khi nướng sẽ bị xẹp xuống. Bánh nướng quá lâu thì bánh sẽ bị khô, phần đế sẽ cháy quá và bị dính khuôn (mặc dù bạn đã làm chống dính, tệ chưa). Sau khi nướng gần đủ thời gian ở quy định, bạn kiểm tra bằng cách chọc một cái tăm nhỏ vào bánh. Nếu rút tăm ra thấy khô thì có nghĩa là bánh đã được.
Bước 9: Sau khi bánh đã được, tắt lò và để bánh trong lò khoảng 5 phút thì mới lấy bánh ra.
Bước 10: Lấy bánh ra, để trên giá cho nguội hẳn rồi thì muốn làm gì là tùy bạn :D

Chúc thành công

Monday 10 May 2010

Sách học Piano

Một vấn đề duy nhất cho những ai muốn sử dụng những tài liệu ở dưới là PHẢI BIẾT TIẾNG ANH. Tuy nhiên, bạn cũng đừng lo lắng, bởi vì những tài liệu này đề viết rất dễ hiểu và cơ bản. Cố gắng lên. Rồi bạn sẽ được tận hưởng cái cảm giác vui sướng vô vùng khi tự mình chơi được bản nhạc mà mình yêu thích.

Hiện tại, Rùa MóM có trong tay những quyển sách sau: (các bạn click vào tên của mỗi quyển sách, page để download sẽ tự động mở ra)

- La Method Rose : Quyển này bằng tiếng Pháp. Tuy nhiên, nghe nói là rất kinh điển cho những ai muốn luyện đàn Piano. Vấn đề ngôn ngữ có thể là trở ngại, tuy nhiên, với công cụ dịch của google, trở ngại có vẻ bớt chông gai đi một tẹo.

- Alfred's Adult Basic Piano course Level 1 , Level 2 , Level 3: Quyển này bằng tiếng Anh, viết rất dễ hiểu. Hiện tại Mr Gà nhà Rùa MóM cũng đang dạo những nốt nhạc đầu tiên dựa theo bài tập ở quyển này.

- Piano for Dummies : cực kỳ basic cho những ai mới bắt đầu và với mong muốn tự học tại nhà. Ngoài ra, không biết phải nói sao nữa ... :D

- Bộ Video, kèm sách học và CD nhạc Learn and Master Piano. Rùa MóM đọc review trên mạng thì thấy nó có vẻ rất hữu ích. Duy nhất một vấn đề là bạn hãy chuẩn bị khoảng 10GB bộ nhớ cho bộ tài liệu này. Down load cũng hơi mất công một tẹo với 97 phần nhưng bạn sẽ tích kiệm được ối tiền khi tự mình học Piano tại nhà. (Hướng dẫn: bạn phải download hết tất cả các phần thì mới extract được)
Phần 1 , Phần 2, Phần 3, Phần 4, Phần 5, Phần 6, Phần 7, Phần 8, Phần 9, Phần 10, Phần 11, Phần 12, Phần 13, Phần 14, Phần 15, Phần 16, Phần 17, Phần 18, Phần 19, Phần 20, Phần 21, Phần 22, Phần 23, Phần 24, Phần 25, Phần 26, Phần 27, Phần 28, Phần 29, Phần 30, Phần 31, Phần 32, Phần 33, Phần 34, Phần 35, Phần 36, Phần 37, Phần 38, Phần 39, Phần 40, Phần 41, Phần 42, Phần 43, Phần 44, Phần 45, Phần 46, Phần 47, Phần 48, Phần 49, Phần 50, Phần 51, Phần 52, Phần 53, Phần 54, Phần 55, Phần 56, Phần 57, Phần 58, Phần 59, Phần 60, Phần 61, Phần 62, Phần 63, Phần 64, Phần 65, Phần 66, Phần 67, Phần 68, Phần 69, Phần 70, Phần 71, Phần 72, Phần 73, Phần 74, Phần 75, Phần 76, Phần 77, Phần 78, Phần 79, Phần 80, Phần 81, Phần 82, Phần 83, Phần 84, Phần 85, Phần 86, Phần 87, Phần 88, Phần 89, Phần 90, Phần 91, Phần 92, Phần 93, Phần 94, Phần 95, Phần 96, Phần 97

Sẽ tiếp tục update thêm .....

Friday 7 May 2010

ngày đầu tiên

Từ hôm nay, Rùa MóM bắt đầu kể những câu truyện của mình về Amsterdam. Cũng chẳng có gì đặc biệt cả, toàn những chuyện giời ơi đất hỡi thôi mà. Quan trọng là giúp mọi người thư giãn một tẹo sau những việc và chuyện lộn xộn. Mà cũng có thể khiến mọi người thấy lộn xộn hơn ấy chứ.
Viết cũng là để cho chồng yêu quý. Một người chắc là luôn thắc mắc xem vợ mình đang nghĩ gì. (Nếu ko phải thế thì mình đúng là già rồi mà vẫn giàu trí tưởng bở!!!!)
-----------------
Cảm nhận đầu tiên

Nếu hỏi cái đầu tiên trong đầu mà mình nghĩ đến là gì thì câu trả lời đơn giản và có thể hỏi ngớ ngẩn một tẹo (mà cũng ko lạ vì mình đôi khi không được minh mẫn cho lắm). Mình nghĩ :"Ơ, mình đang ở Hà Lan rồi đấy".... Có những điều tưởng như là không biết khi nào tới, thế mà khi nó tới thì ngẩn ra, chả hiểu phải đón nhận thế nào.

-----------------
Hội chứng thèm tiếng ồn

Mọi thứ đều lạ, tất nhiên là thế. Khi mình về tới phố Molukken thì chắc là tầm 8h sáng gì đó, ngày thứ 7. Phố xá vắng tanh (chắc do dân chưa ngủ dậy) và im lặng đến khó chịu. Thề, mấy hôm đầu tiên tai mình cứ thế nào ý. Cảm giác thiếu thiếu một cái gì đó và thấy cái không gian quanh mình tĩnh lặng tới khó chịu.
Vào nhà đóng cửa là không nghe thấy tiếng gì bên ngoài. Nhìn thầy cái ô tô từ xa đang lao tới, theo phản xạ vốn có thì mình sẽ chuẩn bị tinh thần để nghe thấy tiếng động cơ ô tô xoẹt một cái. Ô tô lướt qua, và ta chả nghe thấy cái gì cả. Một cảm giác chưng hửng!
Chồng mình an ủi vợ là dần rồi sẽ quen. Mà chắc là cũng quen thật khi hôm trước chồng mở của sổ phòng khách, mình đã không thể nào chịu nổi tiếng ồn ào ngoài phố....

------------------
Ngôi nhà màu trắng
Từ trước khi tới đây thì mình đã được nhìn thấy nhà mới của mình rồi. Tuy nhiên, nhìn là một chuyện chứ được sờ tận tay thì vẫn thú vị.
Nhà rộng hơn mình nghĩ và lại đúng như sở thích của mình. Tất cả đều màu trắng. Thiếu mỗi nước nhảy tưng tưng lên như trẻ con.
Lần đầu tiên trong đời mình có một cái bếp của riêng mình. Bếp có nhiều tủ, ngăn nào ngăn đấy còn rộng lắm. Thế mà chỉ sau có chưa đầy một năm, ngăn nào ngăn đấy nó đầy ắp. Chồng mình chắc sẽ cho cái này vào mục "những thay đổi khi ta có vợ"

----------------
Thời tiết
Người Hà Lan giống người Anh ở một điểm là họ có thể nói (phàn nàn) về thời tiết cả ngày. Bắt đầu một câu chuyện bằng thời tiết và kết thúc cũng có thể bằng thời tiết.
Bạn mình ở Anh qua đây thì khen ngợi là thời tiết Hà Lan vẫn đẹp long lanh chán so với cái xứ sương mù bên kia eo biển. Nghe như thế có thể hiểu theo nhiều nghĩa thế này. Nghĩa số 1 là "yên tâm đi, chả có chỗ nào thời tiết tồi tệ hơn ở Anh", vì thế nên ta hãy mừng rỡ hoặc chĩ ít thì cũng có chút an ủi là mình dù tệ nhưng không phải là tệ nhất. Nghĩa số 2, hơi bị bi quan, "thời tiết ở đây thật là tồi tệ, chỉ sau có nước Anh". Nếu thế thì kẻ tám lạng người nửa cân. Tệ không ngóc đầu lên nổi.
Khi mình tới nơi, trời chưa nắng. Sau đó, trời nắng cho tới 9h tối luôn. Kể ra mình cũng có được sự chào đón nồng nhiệt của thời tiết...

Friday 23 April 2010

Caramel- bánh Flan


Kem Caramel (hay là bánh Flan) mà một món mà Rùa MóM rất thích (đặc biệt là cho bữa sáng). Thời gian đầu qua Hà Lan, mình cứ nghĩ là ở đây có bán trong siêu thị, nhưng mà rồi tìm mãi cũng chưa thấy nó đâu cả. Cuối cùng thì phải học phương châm "muốn ăn thì lăn vào bếp".
Những bác nào ở Việt Nam thì có thể mua dễ dàng rồi, tuy nhiên là với tính trạng vệ sinh thực phẩm thế này thì cũng đáng suy nghĩ nhỉ? Vậy thì sao không tự làm cho chắc ăn? Caramel không khó đâu.
Nào, bắt tay vào làm nhé

NGUYÊN LIỆU (cho khoảng 8 cốc nhỏ xinh xinh như ở trên, nếu làm ít hơn thì có thể chia nhỏ công thức ra)
Cho phần kem
Sữa tươi : 450ml
Kem tươi (whiping cream): 50 ml (trên thực tế thì nguyên liệu này là tùy thuộc ở mọi người. Nếu ko muốn quá ngậy hoặc lười đi mua thì có thể dùng hoàn toàn là 500ml sữa tươi. Nói chung là lượng kem tươi + sữa tươi đủ 500 ml là được)
Trứng gà: 2 quả trứng + 4 lòng đỏ
Đường : 80 gam
Cho phần đường chảy: 40-50 gam đường + 1 thìa con nước chanh (Trên thực tế, caramel chính là tên gọi của đường đun chảy)

CÁCH LÀM
Bước 1: Đi rửa tay thật sạch :D. hehe, tay sạch thì mới làm được món ăn sạch sẽ, ngon lành chứ
Bước 2:
- Nếu nhà bạn có lò nướng, bật nó lên nhiệt độ 160 độ C. Để vào trong đó một khay nước nóng.
- Nếu nhà bạn không có lò nướng nhưng mà lại có nồi hấp. Cho nước vào nồi và đung nóng lên.
- Nếu nhà bạn không có cả 2 thứ trên, không sao, vẫn làm được Caramel, nhưng phải cái là khó đẹp mắt. Lấy một cái chảo, hoặc một cái nồi có nắp (mà nồi cơm điện cũng được nhỉ), cho nước vào (cao cỡ 1/2 cái cốc đựng kem), đun sôi nước lên.
Trong khi chờ lò nóng, nước sôi thì ta cân đong nguyên liệu cho đầy đủ. và thực hiện bước tiếp theo.
Bước 3: Làm đường chảy. Lấy một cái nồi đặt lên bếp, để lửa nhỏ thôi, cho 40-50 gam đường vào. Chờ cho đến khi đường chuyển thành màu nâu thì cho nước cốt chanh. Nhanh tay đổ ra khuôn. Nếu có thời gian thì láng đều khuôn, còn nếu ko thì đi đổ tiếp khuôn khác. Đường này cháy và khô nhanh lắm.
Vì đường khô rất nhanh cho nên có thể chia làm 2 mẻ.
Bước 4: Cho sữa và kem tươi lên bếp, đung sôi đến khi liu riu thì tắt bếp. Nếu lười đung sôi, cho sữa và kem tươi vào lò vi sóng, để ở 560W trong vòng 2.5 phut. Ok ngay :D
Bước 5: Trong sữa sôi thì đánh trứng và lòng đỏ trứng đều với đường
Bước 6: Đổ sữa đun sôi từ từ vào hỗn hợp trứng với đường. Vừa đổ vừa lấy đũa/thìa/phới đánh trứng khuấy nhẹ cho đều. Chú ý là đừng khuấy mạnh tay quá, nếu ko hỗn hợp sẽ có bọt ở trên, sau khi nướng/hấp mặt caramel sẽ không mịn.
Bước 7: Đổ hỗn hợp có được từ bước 6 và các cốc đã có đường thắng.
Bước 8: Nấu chín nào
- Nếu nhà bạn có lờ nướng: lò đã bật ở 160 độ rồi, giờ chỉ phải cho các cốc caramel vào và nướng . Đặt các cốc caramel phía trong khay nước. Cẩn thận kẻo bỏng đấy. Như thế người ta gọi là nướng cách thủy. Thời gian nướng khoảng 40 phút
- Nếu nhà bạn có nồi hấp: Nước đã được đun sôi rồi, cho cốc ken vào thôi. Hấp trong thời gian 40 phút cho chín kỹ nhá. Nhưng mà vất vả hơn hội có lò nướng một tẹo. Cứ khoảng 10 đến 15 phút, lấy khăn sạch lau nắp nồi hấp để nước không rơi vào kem
- Nếu nhà bạn không có cả 2 thứ trên: sau khi nước sôi, vặn nhỏ lửa sao cho nước chỉ sôi liu riu thôi (so to quá tràn cả vào kem đấy), cho cốc kem vào và đun trong 30 phút. Thời gian đun ít hơn vì tiếp xúc trực tiếp. Cứ 5 phút phải lau nắp đậy 1 lần. Vất vả hơn, nhưng mà đỡ tốn điện tốn ga hơn
Bước 9: kiểm tra xem kem đã được chưa thì lấy một cái tăm, chọc vào kem rồi rút ra. Nếu thấy cái tăm sạch thì tức là kem đã được rồi
Bước 10: Lấy caramel ra, để nguội hẳn rồi mới cho vào tủ lạnh

Chúc ngon miệng

P/S: Các bạn sẽ thắc mắc là làm xong caramel thì sẽ thừa rất nhiều lòng trắng trứng. Bỏ thì phí quá. Dưới đây hai cách sửa dụng
- Làm đẹp: trộn lòng trắng trứng với mật ogn và nước chanh để đắp mặt
- Nấu ăn: Rùa MóM sẽ cập nhật ... hiện đặt một cục gạch ở đây đã nhé

Tuesday 20 April 2010

How to cook Vietnamese Pho - with chicken

Phở is one of the most famous diskes of Vietnamese people. It dated back from long - long time ago and developed together with water rice cultivated culture in Vietnam.
In Vietnam, Phở is such a commol and beloved noodle disk that Vietnamese people can enjoy it for all kind of meals during a day (from breakfast to dinner and even middle night meals for some hard-working students). There is various ways to cook Phở. Phở of Hanoi is different from Saigon, Nam Dinh, Thai Binh. It is because of different taste of people.
Below, I would like to introduce the simplest way to cook Phở of Hanoi with chicken. Some say that we can use the soup of chicken Phở for beef Phở but I don't agree with that. There are significant different in the ingredients between two kind. Thus, the most famost Phở Restaurants in Hanoi use separated soups and some of them just server only beef or chicken.

(For 8 people)
Ingredients

For the soup
Pork bone: 1kg
Chicken : 1
Onion: 2 stuff
Ginger: 200 gam
Black cadamom : 1 stuff
Star anise: 2 stuff
Cinnamomum: 2 stuff

For the Pho (dry rice sticks) - 3 bags : you can buy them in Toko. They are written in Vietnamese as "bánh phở khô"

For the meat: use the meat from chicken legs

For vegetable:
Coriander : 200 gam
spring onion: 200gam
Cut the vegetable to small pieces

Guidance


For the soup
Step 1 - Clean the pork bone : Boil the pork bone in strong fire so that the water is boiled as soon as possible. Then, wash the bone with cold water to remove the dirty forth which come from the bones.

Step 2 - Stew the bone: put the bones in a pot with 1 table spoon salt and add cold water. Stew for around 4 hours. During this process, add more water if needed.

Step 3 - Grilling onion and ginger. When you start to stew the bone, it's also the time to grill the onion and ginger. Grill them until they are smelled. Then, wash them in the water to removed the dark skins (which is caused by the fire). After that put all of them to the pot with the bone.

Step 4 - Playing with the chicken. The chickens bought in supper markets are clean but they still contain some un-lovely smell, therefore, they need to be washed again by salt. Here is the method: mix a table spoon of salt+ginger (cut to a very small pieces)+ white wine. Rub this mixture both sides of the chicken for half a minute, then wash by water.
Boil the chicken in the pot of the pork bone until done. But how to check if the chicken is done? It's easy. Use a chop-stick to poke the chicken, if the water from the hole is not red, so, the chicken is done.
Cold the chicken.
Remove the chicken meat from its bone. Put the chicken bone to the pot with pork bone while slicing to meat to small pieces.

Step 5 - Remove the fat (optional. Vietnamese people don't like food with too much oil and fat while other nationalities may love to add more). After stewing for 4 hours with chicken and pork bone, you will find that the soup is too fat. Now, turn off the fire and cold the pot until you see the fat cover over the water (about 2 hour). Remove the fat and stew the bones again for another 2 hours.

Step 6 - Adding herbal: Before serving about 20 minutes, add Black cardamom, Star anise and Cinnamomum to the soup.
Seasoning the soup with salt and peper.

Step 7 - Boiling the "Bánh phở khô" (Dry rice ticks) until done (around 10 minute). Then, wash carefully with the cold water so that the rice sticks do not stick with each other.

Serving
Step 1: Add boiled dry sticks (Phở) in a large bowl (around 1/2 of the bowl).
Step 2: Add the chicken meat (in the middle)
Step 3: Add the vegetables
Step 4: Add the soup.
Step 5: Serving with chilly source and lime juice (or vinegar)

Enjoy your meal!

Saturday 27 March 2010

Nobita

Cách đây khoảng 17 năm có lẻ
- Mẹ: Cún ơi, mẹ mang về cho cún một con Nobita này
--> Chạy lon ton ra sau xe mẹ, tò mò mở một cái hộp giấy. Trong đó, không phải là búp bê hình Nobita mà là một con chó con. Lông hoàn toàn trắng trừ có hai cái tai màu nâu nhạt

Cách đây khoảng 17 năm
Con chó ở với nhà mình khoảng nửa năm gì đấy.
- Mẹ: Ối, con Nobita ăn mất tuyp thuốc Phờ lu xi na (tên một loại thuốc kháng sinh bôi vết thương)
- Con gái: Nó có chết ko mẹ?
- Bố: người nó mềm nhũn ra rồi
--> Sau đó bố mẹ đưa con Nobita đi thú ý. Sau đó nó ko chết, tất nhiên. Nó khỏe lại. Nhưng theo chuẩn đoán thì nó đã thành công công rồi...

Rồi những năm sau đó
- Mèo già: này, làm sao con Nobita nhà bà lắm mồm thế hả
----
- Ếch (hay anh Hói): Sao mà mình ghét cái con Nobita này thế. Cứ nhìn thấy cái mặt mình là nó sủa loạn lên. Đã thế còn định cắn mình chứ.
- Rùa MóM: Thì ai bảo anh ghét nó nên nó ghét anh là phải. Mà đã thế còn định đá nó, bảo làm sao nó ko cắn lại.
----
Phố nhà mình thì thỉnh thoảng nhìn thấy hai con chó, một nâu (con Lulu) và một trắng (Nobita) chạy loạn lên. Phố ngày càng đông đúc chứ ko còn vắng như ngày xưa nữa, vì sợ hai con gặp tai nạn nên phụ huynh quyết địn xích chặt chúng nó ở trong nhà. Cuối ngày và buổi sáng mới cho ra sân sau cho ngắm trời ngắm đất.
----
Đến bà ngoại mình, khi nói về con Nobita thì cũng phải bảo" Khiếp, cái con chó ấy đanh đá thế"

Một ngày của khoảng 2-3 năm trước, Nobita bây giờ cũng 14-15 tuổi gì đấy. Mình đang ngủ thì mẹ lên gọi dậy.
-Mẹ: Dậy, đi tìm con Nobita. Sáng nay bố Cún đưa nó ra sân sau, xích ko cẩn thận nên nó lang thang đi đâu rồi. Tìm nó ngay nếu ko người ta bắt mất.
Hai mẹ con chạy đi tìm thì thấy "chàng" đang tha thẩn đánh dấu lãnh thổ ở chỗ cây xăng Trần Khát Trân. Nhìn thấy chủ thì mừng ra mặt. Cả nhà nghĩ chắc nó đi ra đầu ngõ rồi bọn bắt chó bắt được. Nhưng mà thấy nó già quá nên bỏ lại.
Nhìn thấy Nobita và vui như bắt được vàng...

Nhưng năm ấy, mỗi lần kể với bạn về Nobita..
- Mèo Già: cái gì, cái con Nobita ấy còn sống ah?Sao mà nó sống dai thế
---
- Ếch: Sao mình ghét cái con Nobita ấy kinh khủng (và bli bla bli bla ...)
----
- Chồng mình: này, anh nghĩ là anh có thể quen với con Nobita được đấy
Và tất nhiên là cũng có tiến bộ thật. Nhưng bà ban đầu thì chồng mình phải cất công cho nó ăn no nê ngon lanh vài bữa đã. Sau rồi mới tính.

Có một hôm, đương bữa cơm mẹ mình nhìn Nobita:
- Mẹ: nếu thằng Nô mà là người thì khéo bây giờ phải chuẩn bị thi vào cấp 3 ý nhỉ
Rồi mẹ xuống bếp lấy hoa quả
- Bố: Bình thường chó mèo ở với người lâu, chắc 10-15 năm thì sẽ thành tinh
- Con gái: thành tinh là thế nào hả bố
- Bố: Thành tinh là nó hiểu được tiếng người, chỉ ko nói được thôi
- Con gái: thế con Nobita nhà mình có thành tinh được ko bố. Nó ở với nhà mình cũng được 15 rồi.
- Bố: bố nghĩ là không, bởi vì con này nó ngu quá....

Một mùa hè nào đấy của một năm nào đấy.
- Mẹ: Nobita, lông mày bết quá, phải mang đi tỉa lông
Xong một hồi...
- Mẹ: Kiểu này bố Cún đi công tác về ko nhận ra chó mất
Và bố về
- Bố: Ối, con cừu Nobita

Bố ít khi chơi với con Nobita, nhưng xem ra nó lại thích nhất. Tự nhiên bố sẽ ôm nó, rồi khì khì với nó. Nó quẫy thì bố thả ra , rồi nó chạy một vòng xung quanh. Sau rồi thì chồm đứng hai chân bám vào đầu gối của bố. Đuôi thì vẫy loạn xa.
---
Mẹ thì chơi với Nobita khi tắm cho nó. "Nobita đứng yên"; "Nobita, xoay lại đây"...
---
Con gái thì chơi với Nobita theo kiểu nghịch ngợm suốt từ khi còn bé đến khi lớn, ko thay đổi. Dẫm chân bành bạch mỗi lần nó làm tư thế chuẩn bị nhảy. Rồi cái trò tai phải tai trái làm cho đầu nó cứ phải quay loạn xạ. Trò nháy mắt phải mắt trái, mình nháy mắt thì nó cũng làm theo. Đến khi mình nháy mắt nhanh quá, chàng ko bắt kịp thì tự xì một cái rồi vểnh đuôi đi luôn. Dạng như ko chơi với trẻ con...

Lúc bé mình từng có tư duy rất ngộ nghĩnh như thế này. Hổ báo thuộc họ mèo, cái này ko phải bàn. Nhưng sư tử thì thuộc họ chó. Bởi vì Nobita rất giống sư tử :D. Sau thì cũng tự thay đổi tư duy. Đâu phải con chó nào cũng giống sư tử

Một ngày gió mùa đông bắc của năm 2008
- Mẹ: Cún ơi, con Nobita nó bị làm sao rồi
Xuống nhà thì chàng cũng làm sao thật. Nằm bẹp một chỗ, người ko nhúc nhích. Đầu nghẹo một bên, đi đứng ko vững. Cả ngày nóng ruột, gọi bác sỹ thú y đến khám rồi phán là "nó già rồi nên bị tai biến mạch máu não". Hờ, hóa ra chó cũng có bệnh như người. Bác sỹ đến tiêm cho 3 hôm thì bác sỹ lặn. Thay vào đấy, bác sỹ mẹ tiếp tục tiêm thuốc bổ tổng hợp. Sau 1 tuần thì chó khỏe lại. Chỉ tội, mắc cái di chứng là bị nghẹo đầu

Nobita già và nghẹo đầu... Từ ngày ổm khỏi, nó đâm ra hiền lành ít nói hơn hắn. Chồng mình về, ko cần phải nịnh nó vẫn cho qua như thường. Hôm mình cưới, nó nằm im một góc, ngoan kinh khủng làm họ hàng ai cũng bất ngờ về con chó nổi tiếng đanh đá
---
Có lần đang ngồi ăn cơm, nhìn thấy con Nobita lắc lư đi lại trong nhà, bố phì cười. Từ đấy bố gọi nó là "Nobita nghẹo"

Thỉnh thoảng quét nhà, thấy tiếng lạch cạch. Nhặt lên là một cái răng (hơi kinh dị nhỉ). Đưa ra trước mặt Nobita
- Rùa MóM: Nobita, mày lại rụng răng rồi ah?
Rồi vạch miệng nó ra nghiêm cứu xem nó còn bao nhiêu cái.
- Con gái: Nobita, mồm hôi quá... :(
- Bố:Ai bảo con vạch miệng nó ra làm gì
- Con gái: Con đếm xem nó còn bao nhiêu cái răng

Lấy chồng rồi đi xa nhà
- Con gái: Bố/mẹ ơi, con Nobita thế nào?
----
- Mẹ: Dạo này nó ăn khỏe lắm. Mà bụm dạ cũng yếu đi nên mẹ cho ăn cẩn thận hơn
----
- Mẹ: Khiếp, hôm qua tắm cho nó, mẹ bắt được 3 con rận to đùng...
----
- Bố: Khiếp, dạo này cậu làm nũng ghê lắm
----
- Bố: dạo này nó mắt kém rồi, đi đâm loạn xạ
- Mẹ: Sáng nay mẹ thấy mũi nó chảy máu, tưởng bị làm sao.Hóa ra là đi đâm vào cửa. Khổ thân nó...
----
- Mẹ: Mấy hôm trước mẹ thấy nó hơi yếu yếu, thế là mẹ tiêm cho nó một mũi thuốc bổ tổng hợp
(từ ngày phát hiện ra tác dụng kỳ diệu của thuốc bổ tổng hợp với hai con chó ở nhà. Mỗi lần thời tiết thay đổi hay thấy hai con chó có triệu chứng chán ăn là ngay lập tức, mẹ trích cho mỗi con một mũi)
----
Có một lần chat, bố bế thằg Nobita lên.
- Bố: Bây giờ mắt nó gần như lòa rồi, làm sao mà nhìn được con
Con gái vẫn oang oang gọi Nobita bằng cái kiểu quen thuộc
- Con rể: ôi, vợ này, nó nhận ra giọng vợ
Và quả thực, mình gọi thì nó cử nghển cổ lên tìm kiếm, hít hít, ngửi ngửi. Nhưng mà túm lại là ko tìm thấy cô chủ. Cái mặt của nó hiện rõ lên hai chữ khó hiểu.

Những bữa cơm với chồng. Cơm mình vẫn để ý đến thức ăn còn thế nào. Ăn xong hai bát cơm nhiều hôm vẫn tiện tay xới thêm bát nữa và mắt vẫn ngó ngó đĩa thức ăn. Không phải cho mình, mà đấy là thói quen chuẩn bị cơm cho Nobita và Lulu. Công việc phải làm mười mấy năm, đi thành một cái phản xạ rồi nên ko thể nói bỏ là bỏ ngay được. Nhiều hôm đang chuẩn bị làm cái hành động quen thuộc thì nhớ ra , rồi tự thấy rõ buồn cười.

Ngày hôm nay, đang ngồi trong lớp học thì chị gái gọi điện. Chị gái bảo Nobita chết rồi. Tưởng chị gái đừa chứ, mẹ vẫn bảo nó khỏe cơ mà ...
Đi về nhà nói chuyện với bố mẹ
- Bố: Thì mọi cái cũng đến cái số của nó thôi
- Con gái: :((, sao con Nobita của con lại chết??????????????
----
- Bố: bố mẹ chôn nó ... Khi nào con về có thể đi thăm nó
----
Mẹ buồn, chẳng nói gì cả

Đang viết những dòng này thì chồng về...
- Chồng: Nhìn nó nhiều khi trông ngu ngu đến buồn cười ...kể mà ko có con Nobita thì về nhà cũng thiêus thiếu ý nhỉ... Nó sống với nhà mình lâu rồi, cũng như một người trong nhà ...

--------------------------
Nobita được đưa về khu Bảo Sinh Viên. Ở đấy, Nobita sẽ ở cạnh những bạn chó mèo khác...

Vòng quay của những câu hỏi

Thời mình còn trẻ có gặp một cha nào đấy làm về Marketing nói với mình là " Một người thành công là người biết cách trả lời những câu hỏi mà cuộc sống đặt ra". Mình ko tin lắm những lời phát ra từ mồm những cha làm về marketing và có xu hướng marketing (Thật lòng xin lỗi những bác nào xếp vào hai cái diện này, nhưng mà tính em nó cứ thẳng như thế). Hơn nữa, biết thế nào được cái định nghĩa thành công của lão ý. Nhưng mình thì đồng ý với lão ấy là, lúc nào là một con người cũng phải trả lời câu hỏi. Và có những câu hỏi trả lời được xem là tiêu biểu và đặc trưng của mỗi giai đoạn cuộc đời nào đấy. Nó đặc trưng đến cái độ mà ai cũng phải trả lời ít nhất một lần (và có thể là vô vàn lần). Không tin hả, thử xem nhá

Ví dụ như thời cái thế hệ mình còn bé, thỉnh thoảng mẹ lại lôi ra hỏi "Cún, con yêu ai nhất?". Giời ah, con làm sao mà biết được. Tình yêu có đo đếm được đâu mà biết yêu ai nhất. Mà nói thật, hồi bé mình ghét nhất là lúc bị mẹ hỏi câu này. Chắc sau này có con, mình sẽ cố gắng ko hỏi nó như thế.

Sau này lớn lên tý thì cuối mỗi tuần đi học hay cuối học kỳ là phải trả lời câu hỏi :"Cún có được học sinh giỏi/phiếu bé ngoan không?". Nói chung mình rất ghét câu này luôn vì phiếu bé ngoan thì gần như ko có (chẹp, chả hiểu sao mình lại ko có) còn học sinh giỏi thì hầu như năm nào cũng có nhưng mà vẫn ko thích kể lể về thành tích. Trái với bây giờ, ko có thành tích gì mà vẫn lắm mốm kể lể :D. Dưng mà túm lại, nếu chiểu theo lý thuyết của cha Marketing ở trên thì câu trả lời tốt nên là "có". Và vì ko "Có" là ko tốt cho nên bây giờ mọi cháu đi học đều có phiều bé ngoan và được học sinh giỏi. Như thế, các cháu bé VN đang có những tiền đề thành công to lớn.

Nhớn nhớn nữa lên thì lại phải trả lời câu :"đăng ký trường nào?". Dù bị hỏi nhiều, nhưng mà câu hỏi dễ chịu hơn với mình. Và với cái tầm tháng 3 này của 7-8 năm về trước thì rộn ràng câu hỏi như thế. Thời gian của làm hồ sơ vào đại học (hay là học đại cho xong nhỉ?). Câu trả lời tồi bây giờ là "không biết" hoặc "đang phân vân". Vậy nên, phải cố tránh những câu trả lời này ra.

Vào đại học rồi thì là câu "có người yêu chưa?". Chả biết là tốt hay xấu khi mà lúc ấy đã có câu trả lời "Có". Để rồi khoảng 1-2 năm sau đấy, bạn bè gặp lại hỏi "Vẫn là cái anh đấy chứ hả" hoặc là "version thứ bao nhiêu rồi?". Hịc. Cho câu hỏi cuối cùng, mình sẽ trả lời là "Uncountable". Đấy là tối ưu nhất theo phong cách của mình.
Cũng cùng là câu hỏi đấy, sau vài năm sẽ thêm câu hỏi khác mà mình đặt ra cho đối phương :"Có ai ko, giới thiệu đi". Trả lời tối ưu là "Tôi còn ko lo dc cho cái thân tôi nữa là".

Chuẩn bị ra trường thì sẽ là câu hỏi "thực tập ở đâu?"; "đi làm ở đâu chưa?". Sẽ chắc chắn là ko tối ưu nếu như câu trả lời là "chưa" --> cố tránh nó ra. Nếu có câu trả lời có thì ngay lập tức gặp phải câu "Lương lậu thế nào?". Cái này ko phải khuyên người trả lời mà khuyên người hỏi. Lần sau nên hỏi tế nhị hơn một tý vì lương thưởng nó hơi nhạy cảm. Nên hỏi là "Có phải nộp thuế thu nhập không?". Hỏi thế cho người ta dễ trả lời

Có việc làm rồi và có người yêu thì sẽ là câu "Bao giờ cưới". Câu này khó trả lời. "Chẳng biết được" ko được xem là tối ưu vì nhiều khía cạnh. Nên trả lời là "Một thời gian nữa, bọn tớ còn phải thực hiện mấy việc". Một thời gian nữa của đôi trẻ thì ai mà biết dài ngắn bao lâu và cái "mấy việc" thì giời biết nó là cái gì.

Lấy chồng thì (chả phải đợi đến 1 tháng sau khi cưới, có khi ngay sau tuần trăng mật) sẽ được hỏi là "có gì chưa". Câu trả lời tối ưu thì Rùa Móm ko biết, vì bây giờ mình vẫn phải đối diện với nó. Có điều MóM biết nó khó trả lời với rất nhiều người có câu trả lời "chưa" và đôi khi cũng hơi phiền toái. Theo kinh nghiệm được truyền lại từ một đứa bạn thì mỗi dịp lễ tết thì nhất thẩy ông bà, cô dì chú bác "dội" câu hỏi đấy vào đầu. Với bạn bè còn dễ chứ với các bậc "lão thành cách mạng" thì cứ gọi là ko biết thế nào mà lần. Nói chung là chóng mặt phết. May mà mình ko ở VN!

Xong đứa thì nhất thì sẽ là "Bao giờ có đứa nữa". Khiếp, một đã thấy bở hơi tai rồi, còn nữa cơ đấy :D

Sau rồi thì "con bao nhiêu tuổi"; "đinh cho con học trường nào";..... Luẩn quẩn loanh quanh thế
cho đến lúc nào đấy thì "đinh nghỉ hưu chưa?"
và câu hỏi cuối là "Sau này định về đâu?"...

Đấy, nếu nhìn thế này thì đời là một cái đề thi mà mình đã biết trước câu hỏi chỉ có đáp án là ko biết. Đôi khi tìm thấy "hướng dẫn giải đề thi" nhưng tất cả chỉ là định hướng hay hướng dẫn chung chung thôi. Mỗi cuộc đời mang một bản sắc riêng ....

Love flow

Cái này là tổng kết lại từ một buổi sinh hoạt của CLB 8T (Thẳng thắn - Thật thà- Thô thiển - Thích tiền)
--------------------------
---------------------------------

Hồi tán nhau, chàng đèo nàng trên cái xe máy. Có một cái gì đấy quệt vào chân nàng

Nàng: ái (kêu đau)

Chàng (hốt hoảng và lo lắng): Trời ơi, em có làm sao không? Có chảy máu không

(nếu có thể, chàng muốn đạp chết ch./m. cái gì đấy quệt vào chân nàng)

Hồi mới yêu nhau, chàng đèo nào trên cái xe máy. Có một cái gì đấy quệt vào chân nàng

Nàng: ái (kêu đau)

Chàng (lo lắng và điềm tĩnh): Em có làm sao không, em yêu

(ngọt ngào vô cùng ...)

Hồi yêu nhau một thời gian, chàng đèo nào trên cái xe máy. Có một cái gì đấy quệt vào chân nàng

Nàng: ái (kêu đau)

Chàng (điềm tĩnh): Em có làm sao không?

Sau rồi từ từ đi tiếp ...

Hồi yêu nhau một thời gian lâu, chàng đèo nào trên cái xe máy. Có một cái gì đấy quệt vào chân nàng

Nàng: ái (kêu đau)

Chàng (như một phản xạ tự nhiên): Có làm sao không?

Hồi yêu nhau một thời gian rất lâu, chàng đèo nào trên cái xe máy. Có một cái gì đấy quệt vào chân nàng

Nàng: ái (kêu đau)

Chàng (hơi bực bực): Có làm sao không?Lần sau để chân gọn gọn nhé ...

Hà Nội mùa lá rụng

Bình thường thì chỉ vào một mùa nào đấy, một thành phố có những cái cây rụng lá. Hà Nội là một thành phố đặc biệt. Bất cứ mùa nào cũng có cái gì đấy rụng xuống. Mùa thu thì hiển nhiên là lá rụng xuống rồi nhưng Hà Nội còn một mùa lá rụng nữa. Thường thì "mùa thu" này ko kéo dài cho lắm, chỉ 1 hoặc 2 tuần gì đấy vào khoảng cuối tháng 4 đầu tháng 5, có một số loại cây thay áo. Kết quả là có những lúc người ta ko hiểu mình đang ở mùa gì, xuân hay thu.

Qua tháng 5 hết lá rụng thì tới những hạt hoa sữa rụng. Chắc vì mùi thơm quá nổi tiếng mà ko nhiều người để ý tới những hạt nhỏ nhẹ bay. Chưa thấy ai nói tới bao giờ về những con gió thổi những quả cầu lông nhỏ bay bay khắp phố.

Mùa thu qua ... mùa đông đến. Gió mùa đông bắc và những trận mưa đên sẽ kéo hết tất cả những gì còn có thể kéo dc từ những cái cây. Một sáng gió mùa, ngước lên mà giống như mình nhìn qua một lăng kính hiệu ứng ở chế độ đen trắng. Màu xám nhưng ko u ám, vì dù thế nào, cái thành phố này vẫn đang chuyển động.

Mùa của những cảm xúc rơi rụng, có những thứ lắng lại ở một nơi nào đấy rất lâu cuối cùng cũng tìm thấy nơi yên nghỉ. Trong một lúc lại huy hoành trong ánh vàng rực rỡ, cảm xúc lại khiến con tim lỗi nhịp trong giây lát. Sau rồi lại lắng xuống và cuối cùng là một nụ cười. Có còn hồn nhiên được ko sau bao mùa lá rụng? Tâm hồn nằm ở đâu đó sâu lắm mà không dễ gì chạm đển và cảm nhận được. Cái vỏ bên ngoài đôi khi thật đối lập.

"Nếu có một quả cầu thủy tinh có thể cho bạn biết tất cả mọi điều, bạn chọn để biết điều gì?" - Cô bé ngồi cùng bàn trong lớp tiếng Anh đã chọn "tương lai", bởi vì khi biết được tương lai thì có thể chuẩn bị tốt hơn và có thể thay đổi được những lựa chọn sai. Hình như nhiều năm trước mình đã chọn thế (thì câu hỏi trong lớp học tiếng Anh mà, lấy từ đề ra cho nên chuyện lặp lại là bình thường) và cũng với lý do tương tự. Nhưng mà sau rồi, mình phát hiện ra là dù có cơ hội để chọn khác đi, mình vẫn lựa chọn như vậy. Và rồi thực tế đôi khi cũng cho thấy một điều trớ trêu, đó là dù có chọn thế nào thì kết quả cuối cùng cũng ko có gì thay đổi.

Vậy thì bây giờ mình chọn để biết điều gì?Mình đã chưa trả lời câu hỏi ấy. Quá khứ là cái ko thể thay đổi được, tương lai là ngày mai, là cái mình chưa thể chạm tới nhưng phụ thuộc vào hôm nay. Vậy chỉ còn ngày hôm nay là mình có thể chạm vào được... Vậy có lẽ mình muốn biết hôm nay...

Bước ngược

Em ngược đường, ngược nắng để yêu anh

ngược phố tan tầm, ngược chiều gió thổi

ngược lòng mình tìm về nông nổi

lãng du vô định cánh chim trời....

Em ngược thời gian, em ngược không gian

ngược đời thường bon chen tìm về mê đắm

ngược trái tim từ bao giờ chai lặng

...em đánh thức nỗi buồn....

em gợi khát khao xanh...

Mang bao điều em muốn nói cùng anh

chợt sững lai... trước cây mùa trút lá

trái đất sẽ thế nào nếu màu xanh không còn nữa

và sẽ thế nào khi trong em không anh ?!?

Em trở về im lặng của đêm

chẳng còn nữa người đông và bụi đỏ

phố bỗng buồn tênh, bờ vai hút gió

riêng chiều nay em biết - một mình em...

(Bùi Sim Sim)

Biển

Anh không xứng là biển xanh
Nhưng anh muốn em là bờ cát trắng
Bờ cát dài phẳng lặng
Soi ánh nắng pha lê...

Bờ đẹp đẽ cát vàng
Thoai thoải hàng thông đứng
Như lặng lẽ mơ màng
Suốt ngàn năm bên sóng...

Anh xin làm sóng biếc
Hôn mãi cát vàng em
Hôn thật khẽ, thật êm
Hôn êm đềm mãi mãi

Đã hôn rồi, hôn lại
Cho đến mãi muôn đời
Đến tan cả đất trời
Anh mới thôi dào dạt...

Cũng có khi ào ạt
Như nghiến nát bờ em
Là lúc triều yêu mến
Ngập bến của ngày đêm

Anh không xứng là biển xanh
Nhưng cũng xin làm bể biếc
Để hát mãi bên gành
Một tình chung không hết,

Để những khi bọt tung trắng xóa
Và gió về bay tỏa nơi nơi
Như hôn mãi ngàn năm không thỏa,
Bởi yêu bờ lắm lắm, em ơi!

(Xuân Diệu)

MÙA LÁ RỤNG

Những đàn sếu bay qua sương mù và khói tỏa
Mátxcơva lại đã thu rồi
Bao khu vườn như lụa chói ngời
Vòm lá sẫm ánh vàng lên rực rỡ
Những tấm biển treo dọc theo đại lộ
Nhắc ai đi ngang qua dù đầy đủ lứa đôi
Nhắc cả những ai cô đơn trong đời
Tránh đừng động vào cây mùa lá rụng
Ôi trái tim tôi, trái tim của một mình tôi
Đập hồi hộp giữa phố hè xa lạ
Buổi chiểu kéo lang thang mưa giá
Khẽ rung lên bên khung cửa sáng đèn

Ở đây tôi cần ai khi xuôi ngược một mình
Tôi có thể yêu ai – ai làm tôi vui sướng
Tránh đừng động vào cây mùa lá rụng
Nhắc suốt đường cũng chỉ bấy nhiêu thôi

Nếu không có gì ao ước trong tôi
Thì có nghĩa chẳng còn gì để mất
Anh từng ở đây – từng là người thân nhất
Sao lúc này làm người bạn cũng không
Không hiểu sao mãi ngùi ngẫm trong lòng
Rằng tôi đã phải xa anh vĩnh viễn
Anh con người không vui – con người bất hạnh
Con người đi cô độc quá trên đời

Thiếu cẩn trọng chăng hay chỉ đáng nực cười
Thôi hãy biết kiên tâm mọi điều đều phải đợi
Dịu dàng quá, dịu dàng không chịu nỗi
Cơn mưa rơi thầm thì lúc chia ly
Mưa dịu dàng nhưng ấm áp nhường kia
Mưa run rẩy trong ánh trời lấp lóa
Anh hãy cố vui lên con đường hai ngả
Tìm hạnh phúc yên bình trong ấm áp cơn mưa

Tôi ra ga lòng lặng lẽ như xưa
Một mình với mình thôi không cần ai tiễn biệt
Tôi muốn nói cùng anh đến hết
Nhưng lúc này còn phải nói gì thêm
Cái ngõ con đã tràn ngập màn đêm
Những tấm biển dọc đường càng thấy trống
Tránh đừng động vào cây mùa lá rụng

(Olga Berggholz)

Lòng mẹ

Gái lớn ai không phải lấy chồng
Can gì mà khóc, nín đi không !
Nín đi ! mặc áo ra chào họ
Rõ quí con tôi ! Các chị trông !

Ương ương dở dở quá đi thôi !
Cô có còn thương đến chúng tôi
Thì đứng lên nào ! lau nước mắt
Mình cô làm bận mấy mươi người.

Này áo đồng lầm, quần lĩnh tía
Này gương này lược này hoa tai
Muốn gì tôi sắm cho cô đủ
Nào đã thua ai đã kém ai ?

Ruộng tôi cày cấy, dâu tôi hái
Nuôi dạy em cô tôi đảm đương
Nhà cửa tôi coi, nợ tôi giả
Tôi còn mạnh chán, khiến cô thương !

...Đưa con ra đến cửa buồng thôi
Mẹ phải xa con, khổ mấy mươi !
Con ạ ! đêm nay mình mẹ khóc
Đêm đêm mình mẹ lại đưa thoi.

Nguyễn Bính
--------
Chép lại tặng bố mẹ bài thơ này trước lúc về nhà chồng...
Muốn ghi thêm vào dòng cảm xúc nhưng mà cứ viết rồi lại xóa. Cuối cùng thì ko viết thêm được gì nữa. Cứ để vậy thôi ...

Có thể một ngày chúng mình sẽ lại yêu

Có thể một ngày chúng mình sẽ lại yêu
Nhưng không phải yêu nhau,
Mà là yêu người khác.
Anh sẽ nắm tay một người con gái
Dịu dàng hơn cả vuốt tóc em ngày xưa

Em vẫn lo lắng mỗi khi trời mưa
Nhưng đi đưa áo cho một chàng trai khác...
Bức ảnh cô gái kia có vô tình đi lạc
Em cũng chẳng ngồi tô vẽ cho xấu xí hơn em

Anh rồi cũng chẳng còn ghen
Những chỗ không anh em diện màu áo mới.
Tại đường phố đông người
Nên chúng mình cứ mặc sức lướt qua nhau.

Có thể một ngày em mặc áo cô dâu
Anh chụp ảnh cùng nhưng không làm chú rể
Những đứa con của em sẽ yêu thương cha mẹ
Trong bức tranh tô màu chẳng có khuôn mặt anh...

Giông bão đi qua ô cửa màu xanh
Em sẽ làm thơ về tiếng cười con trẻ
Về bữa cơm,về ngôi nhà và người em yêu hơn cả
Như anh nghĩ về vợ mình,về hạnh phúc bền lâu.

Có bao nhiêu sao sáng trên đầu
Em từng nghĩ chỉ anh là duy nhất
Nhưng cuộc đời nào đâu phải cổ tích
Chàng chăn cừu cũng đã bỏ đi xa...

Em nghe lại những bản tình ca
Vẫn dịu dàng,vẫn thiết tha như thế
Vẫn say mê như chưa hề cũ
Nhưng sao chẳng đoạn điệp khúc nào lặp lại như nhau

(Rất tiếc là Rùa MóM không biết tác giả của bài thơ này)

Chào mùa hè

Mọi người nói là hương mùa hè mát dịu bởi hoa sen. Mùa hè có màu tím hoa bằng lăng, mùa đỏ rực rỡ của hoa phượng. Đã có lúc mình nhìn thấy mùa hè như thế. Ấy là hồi đại học về đi qua đoạn ngã tư Đại Cồ Việt - Giải phóng, nhìn thấy cảnh hoa tím (bằng lăng). hoa đỏ (phượng) và hoa vàng (một loại hoa gì đó cũng nở thành chùm) cùng khoe sắc. Hoặc chí ít thì cũng thấy một dọc con đường toàn hoa bằng lăng.

Đấy là cái cảm giác xưa xưa của cái thời "mình còn trẻ". Về với thực tại bây giờ là mỗi lần qua cái ngã tư ấy thì lên ga phóng cho nhanh vì bụi mù. Ngửng mặt lên vài giây mà nhìn giời nhìn đất thì e có tai nạn xảy ra mất. Ra đường thì cứ kè kè cái khẩu trang kẻo không thì ... hít no bụi và khói. Thế nên chả có ngửi thấy thơm mát hoa sen. Cũng thích hoa sen lắm, dưng mà cắm thì thật là nhanh tàn quá đi ...

Chả hiểu sao tự nhiên mộng mơ cứ đi đâu hết. Thực tại với thật nhiều thứ gây shock (choáng váng, bất ngờ .. hoặc là những cái gì tương tự thế).

Sen nhanh tàn thì ai cũng biết rồi. Phượng thì cũng đến là mỏng manh. chỉ cơn gió mạnh hay một trận mưa là cũng đủ cho tan tác. Bằng lăng đẹp rực rỡ khi nở, nhưng rồi theo nắng gió màu tím cũng nhạt dần. Nhạt cho đến khi chỉ còn lại một màu tím nhờ nhờ gần ngả trắng. Kết thúc...

Lại bỏ mặc đấy, tìm một tý mộng mơ nào...

Bắt đầu từ bằng lăng tím ở trường kinh tế. Không phải là cái sự học, mà là những cảnh vật. Nói gì thì nói, chẳng ai có thể phủ nhận rằng hai cái ây bằng lăng ở giảng đường B và C đến là đẹp đi. Đứng ở trên giảng đường thì thấy mình ở ngay gần những chùm hoa tím. Còn nhìn từ dưới lên thì có cảm giác như mấy cái cây ấy đang leo lên bờ tường của giảng đường.

Luẩn quẩn lại đi tiếp tới ao sen. Ai cũng biết gần công viên nước có cái đầm sen. Nhưng mà ngày hè nóng và nắng lại có hai người hâm đi lên đấy chơi thì ... Nói chung là tuổi trẻ thường có những hành động không giải thích nổi. Một thời ngông cuồng...

Cũng trong cái thời ngông cuồng, nhưng mà xa hơn về "cái thời mình còn rất trẻ". Còn vài tuần nữa là thi đại học mà vẫn dũng cảm leo lên một cái cây bằng lăng trong trường BK để hái bằng được một chùm hoa nở muộn xuống cho con bạn. Nhưng mà mình vốn là "cô gái chân ngắn" nên không thể với tới. Đang phụng phịu dưới gốc cây thì có một anh BK từ đâu lao tới, phi thẳng lên cái cây và lấy cành hoa xuống tặng cho hai em vịt đang mắt tròn mắt dẹt... Người yêu sau này của mình là dân BK....

Ngồi nặn mãi ra mà chả có cái kỷ niệm nào với hoa phượng. Thôi thì thay vào đó, đẩy xa hơn thời gian về phía "cái thời mình còn rất rất trẻ". Thời ấy mình đi xep đạp... và một buổi tối mùa hè đi loanh quanh trên những cái xe đạp thì câu chuyện này diễn ra.

- Mày này, không biết sau này 3 bọn mình còn chơi thân không nhỉ?

- Chắc là phải thế chứ. Có khi thân hơn nhiều...

- Chơi thân hơn thì giống nhau nhiều hơn. Chắc sau này người yêu cũng giống nhau.

- Làm sao mà biết được. Ước gì sau này 3 bọn mình cùng lấy 3 anh em cùng một nhà. haha, không biết đứa nào lấy anh cả.

- Bây giờ hiếm nhà có 3 anh em trai lắm. Sao không ước ba bọn mình lấy ba thằng bạn thân

- Cưới cùng một ngày

- Xây ba cái nhà giống nhau ở cạnh nhau

- Mỗi đứa sẽ sinh 2 đứa con

- Chúng nó sẽ lại chơi thân với nhau giống chúng mình bây giờ

...

Những cái xe đạp vẫn cứ đi chầm chậm theo những câu chuyện được viết ra. Chẳng ai mất công kiểm chứng cho việc những mộng mơ ấy có thành sự thật haykhông. Chỉ biết là, những vòng bánh xe đạp vẫn quay... quay mãi rồi đến một đoạn nào đấy được thay bằng bánh xe máy .

Xe máy đi nhanh hơn nên cái vòng quay của bánh xe cũng nhanh hơn... Tất cả cuốn theo một cái xoáy hỗn độn, lẫn lộn để rồi thấy rằng nhiều thứ qua đi, mất đi và lãng quên...

...

Viết lại những câu chuyện này trước khi tôi đây (Rùa MóM) kịp quên đi một mắt xích náo đó trong một miền trải dài của màu sắc. Đã có thời cái miền ấy thật là rực rỡ với những hình ảnh rõ ràng. Nhưng mà đi xa rồi (theo vòng quay của bánh xe máy, chả biết bao giờ mới nâng đời lên ô tô) thì những khoảng màu ấy trở nên mờ nhạt dần, mờ nhạt dần và kết quả là chỉ còn lại một màu trắng xóa...

Người lớn??? - Hay trẻ con lại làm mẹ trẻ con???

Chưa có một ai đưa cho mình một định nghĩa thế nào là người lớn nhưng mà hàng ngày, mình vẫn nhận được những câu đại loại là lớn rồi đó, thành người lớn rồi đó. Và hệ quả là mình phải/nên làm thế này và thế kia...

Không biết có ai giống mình không, chứ mình thì chưa lúc nào mình thấy mình lớn mặc dù ai cũng kêu là mặt mình trông già (thỉnh thoảng có người thêm từ xấu). Chẹp, nhưng mình không để ý đến. Nghe chê mãi là già và xấu rồi thành ra quen và lỳ. Đến giờ thì luôn tự mãn là mình độc nhất vô nhị và mình đẹp (nói chung là nhìn được ). Không biết thế có được xếp là dấu hiện AQ của tuổi trưởng thành không nữa.

Mình còn nhớ hồi mình học cấp 1, nhìn thấy các anh chị cuối cấp sao mà lớn thế. Cái thời ấy vinh dự lắm nếu được đánh trống giờ chào cờ. Sau này nhớn đến tuổi ấy, trình ình cái mặt trống với chiêng kéo cớ tất cả các ngày thứ 2 thì chả thấy có gì là lớn hết. Thấy mình vẫn thế. Vẫn cứ như bé lớp 1.

Hồi lớp 6, mình rất thần tượng một bà chị học lớp 9 học giỏi hát hay. Bà chị này hồi ấy hay mặc áo dài trắng khi hát. Mình nghĩ, chả hiểu khi nào mình mới lớn thế để mặc áo dài, mà lúc ấy mình chắc là người lớn lắm . Nhưng mà đến khi lên cấp 3, được mặc áo dài rồi làm văn nghệ thứ 2 với lớp và đủ thứ lằng nhằng. Nhưng mà mình vẫn thấy mình chẳng lớn gì hơn cô nhóc học cấp 2.

Đến cấp 3, nhìn các anh chị đại học sao mà lớn thế. Đại học là một cái gì đó, mà mà... đã là một câu chúc kinh điển hiện hữu trong tất cả các bưu thiếp mình nhận được hồi đó . Nhưng rồi vào đại học, mình vẫn chưa thấy mình lớn hơn. Mặc kệ cho mình đã cố gắng làm nhiều việc để cải tổ cái tính trẻ con, nhưng mà trẻ con vẫn hoàn trẻ con....

Hôm trước tự nhiên nhận ra một điều hiển nhiên là mình đã ra trường và đã đi làm rồi . Đi làm rồi thì sẽ phải người lớn hơn nhưng mà mình thì thấy mình vẫn thế. Vẫn chẳng khác gì cô sinh viên cứng đầu hay cãi.

Rồi ngày nào đấy, mình có con (xin bỏ qua giai đoạn lấy chồng, vì thời buổi này chưa chắc phải qua công đoạn lấy chồng mới tới công đoạn có con) mình có thấy mình người lớn không?Cõ lẽ mình vần thấy mình còn trẻ con.

Nếu làm một tính chất bắc cầu về sự trưởng thành của mình thì mình thấy thế này:

Bé lớp 1 = Học sinh cấp 2

Học sinh cấp 2 = Nữ sinh cấp 3

Nữ sinh cấp 3 = Sinh viên đại học

Sinh viên đại học = Nữ công chức

Nữ công chức = mẹ trẻ con

---> bé lớp 1 = mẹ trẻ con

Thế đấy, trẻ con lại làm mẹ trẻ con!!!

Love is an option contract

Mặc kệ ông chồng già đã từng phản đối kịch liệt cái entry này, mình vẫn post lại. Bởi vì sao? Bởi vì mình vẫn thấy đúng. Có thể thôi!
--------------------------
-------------

Chuyện đùa mà là thật. Tình yêu đúng là cái hợp đồng quyền chọn mà ai học ngành tài chính, thương mại đều biết.

Con gái đứng vai trò là người bán hợp đồng quyền chọn. Con trai là người mua. Mỗi người đồng ý ký tên vào cái hợp đống này đều có những mong đợi khác nhau trong tương lai. Và cái "hợp đồng" ở đây có tên là "Anh sẽ cưới em"

Để xác lập được cái hợp đồng này thì bên bán (con gái) có vai trò quan trọng. Bên mua chủ động đi tìm bên bán (giống con trai chủ động cưa con gái). Bên bán (con gái) phải đồng ý bán (con gái đồng ý yêu con trai) thì mới có hợp đồng (thì mới có chuyện yêu đương giữa hai người). Đổi lại, bên mua phải mất phí cho bên bán (con trai mất tình phí).

Cuộc đời xoay chuyển giống thị trường tài chính lên lên, xuống xuống. Và nếu như...

Nếu thị trường có lợi cho việc thực hiện hợp đồng (giống như cuộc đời ổn thỏa cho việc tiến tới một cái gì đó giữa hai người), người mua sẽ thực hiện hợp đồng (con trai sẽ cầu hôn con gái) --> Hợp đồng đựơc thực hiện. Bên mua vui vẻ, bên bán cũng vui (vì ngân hàng bao giờ cũng có một mô hình tính phí quyền chọn sao cho họ không lỗ bao giờ). Về chuyện tình yêu, tất nhiên là cả hai phải cười toe tóet rồi.

Nếu thị trường diễn biến không có lợi cho việc thực hiện "hợp đồng". Chẳng sao cả, "bên mua" chỉ cần "lẳng lặng" không thực hiện. Thế là xong. Chẳng sao cả, chỉ mất một khoản phí không đáng kể. "Bên bán" thì có mà ý kiến đằng trời. Hết hạn rồi thì hoặc hợp tác, hoặc ai đi đừong đó.

Vậy là, con gái quan trọng lắm trong việc hình thành "hợp đồng" nhưng mà cái chuyện thực hiện hay không thì là chuyện của "bên mua"

Thế đấy, nhiều khi mình cứ tưởng là mình quan trọng lắm. Nhưng thực ra thì ...

Biển và Trời

Cái truyện ngắn dở hơi ở dưới đây là do em Rùa MóM viết ở blog cũ từ năm thứ 4 đại học. Một truyện ngắn hâm hết sức nhưng mà cũng phải viết thành 3 phần gì đấy, viết từ khi có blog yahoo cho tới khi hết năm thứ 4 mới xong. Cứ nghĩ là có thể để đấy với cái kết dửng dưng như thế nhưng khi blog Yahoo đóng cửa post lại lên facebook thì phần 4 ra đời. Nguyên nhân là yêu cầu của "bạn đọc" - "bạn đọc" không hiểu chuyện kết thúc chưa. Lần này thì ko biết là liệu phần 4 có là kết thúc thực sự không, biết đâu lại có phần 5. Tuy nhiên, cứ tạm biết đến đây đã.

Câu chuyện này chẳng là của ai cả, nhưng cũng là của rất nhiều người

-------------------------------
(entry 1: chỉ là tự nhiên muốn kể lại một chuyện tình đơn phương của một người. Gửi tặng H)

“nếu thật em chưa biết gì, anh sẽ kể em nghe…”

Ở biển vào ban đêm bạn có thể nhìn thấy hai trời sao. Một trời sao ở trên cao, và một ở dưới. Sao ở trên cao là những ánh sáng lấp lánh của những hành tinh nơi xa xa. Sao ở dưới là ánh sang phát ra từ những con thuyền, những nhà nổi đang lênh đênh trên mặt biển. Trong đêm, trời đen hòa vào biển đen, thành ra người ta không thể phân biệt được đâu là trời, đâu là biển. Ngừơi ta cũng không thể biết ở chỗ nào trời gặp biển. Hình như việc này cũng giống như người ta không thể hiểu được tình yêu bắt đầu từ khi nào.

------------------------------------------------
Anh là một hướng dẫn viên du lịch, ngày ngày chàng đưa những đoàn khách đi chơi quanh đảo …

…Anh luôn tự nhủ, cái nghề gặp cả trăm hạng người thì nhất quyết không thể để mình gục bởi một cô gái là khách du lịch.” Họ có thể có cảm tình với mình, nhưng khi đi khỏi hòn đảo này, họ sẽ quên mình”. “Thảm kịch” đã xảy ra với một vài đồng nghiệp của anh, và tất nhiên, anh không muốn mình lại đi vào bước xe đổ ấy…

…Chắc anh chỉ coi em là một người khách du lịch bình thường nếu như anh không tình cờ gặp em trên sân thượng khách sạn. Anh thường leo lên trên ấy để ngắm nhìn biển đêm. Khi phóng tầm mắt ra xa, anh sẽ nhìn thấy hai bầu trời sao. Thật bất ngờ khi gặp một người con gái lạ mặt vào tối đó, ở cái nơi mà anh tin chắc rằng đó là chỗ bình yên của duy nhất anh. Anh không thể nhìn rõ mặt của em, anh chỉ nhìn thấy đôi mắt. Một đôi mắt sáng và rất đẹp. Nhưng nhìn sâu vào nó, anh thấy một nét buồn. Một cảm giác chới với khó tả ở trong đôi mắt ấy.

Em hình như vẫn luôn có một cách thể hiện thật lạ lùng. Mọi cư xử và lời nói của em thật lạnh lùng. Em vẫn cười, vẫn nói trong cái vẻ lạnh lùng ấy. Nhưng đôi mắt em không thế. Đối mắt ấy buồn. Anh đã hơn một lần bắt gặp ánh mắt nhìn xa xăm của em. Anh không hiểu.

Anh có bốn đêm ngồi bên em để ngắm nhìn những bầu trời sao. Thật tình cờ, không hề hẹn gặp mà ta đến cùng một nơi để ngằm nhìn những ánh sang ở nơi xa xa. Dường như có cái gì đó trong em đang chỉ đường cho em đi tới những nơi đẹp nhất để ngắm những bầu trời sao.

… Đã 4 năm qua đi rồi. Hai con người khác biệt lại có thể thành bạn tâm tình. Có nhiều chuyện có thể nói ra, có nhiều chuyện chưa nói. Mọi thứ chỉ có ở hiện tại và quá khứ. Tương lai thì chẳng thế ai biết được. Người ta có thể tự day dứt mình vì những lo lắng về nối muộn màng nhưng người ta cũng lại tự vùi hi vọng bởi những tự ti và khác biệt.

Nhưng không có gì cản nổi anh nhớ tới em …

------------------------------------------------------------------------------
(Entry 2: Trên blog cũ mình đề tặng cái này cho Ngọc Minh và Thế Anh. Bây giờ post lại, vẫn đề là như thế. Dù sao thì, cái kỷ niệm dưới ánh trăng rất "liêu trai" của đôi này cũng là một phần cảm hứng lớn khiến mình viết ra cái truyện hâm hâm thế nay)

Bốn năm sau, trên một con tàu bằng gỗ …

Em trở lại Biển vào một ngày mùa đông. Thật bất ngờ vì biển hôm nay đầy nắng. Nếu nhìn ngắm biển vào lúc này, không ai nghĩ nó đang ở giữa mùa đông.

Nắng phủ lên mặt biển một thứ ánh sáng lấp lánh. Con tàu dường như đuổi theo những khoảng sáng lấp lánh ấy. Nhưng không khi nào nó gặp được vùng sáng ấy cả. Cứ tiến lại gần thì vùng sáng ấy lại lẩn ra xa xa.

Trên boong tàu, nắng chiếu rọi và gió thì đang thổi thật mạnh. Em đang ngồi đó. Em nhìn ra thật xa để ngắm vịnh. Những hòn đảo nhỏ lô nhô như kết lại thành một bức tường thành thật vững chắc. Em ngồi tự hỏi, anh đang làm gì.”Có lẽ anh đang đưa những người khách đi thăm hòn đảo của anh”. Chắc thế.

Bốn năm qua anh vẫn là một người bạn của em. Anh vẫn lặng lẽ nghe em kể và niềm đam mê, nhưng thật bại và thành công của em. Anh nghe em nói, như một người bạn tâm tình. Anh luôn giấu cảm xúc của mình. Anh lạnh lùng???

Hôm nay em đang ngồi đây nhìn biển. Chúng ta vẫn đang, đã và có thể sẽ là thế này. Em lại thắc mắc về anh. Và ngay lúc này, em chỉ muốn xé thẳng cái khung cảnh trước mắt em, vì em biết, đằng sau những hòn đảo và biển rộng mênh mông này là nơi anh đang ở. Em muốn tới đó ngay tức khắc khi chỉ cần biết rằng “Liệu anh có chờ đợi em?”.

Giữ mãi trong tim em hình ảnh hai bầu trời sao …

…………………………………………………………………………………..

Hàng đêm ở biển người ta có thể nhìn thấy hai bầu trời sao.

Thật là lạ. Biển và trời luôn cùng một màu. Ban ngày, trời mang màu xanh sáng trong vắt thì biển cũng mang màu xanh đó và sâu thăm thẳm. Khi đêm tối, biển và trời cùng một màu đen bí ấn. Trong sự đồng điệu là thường ấy, có đôi lúc ngừơi ta tưởng ra trời và biển đã gặp nhau. Nhưng thật sự, dù chẳng có gì ngăn cản, biển và trời vẫn chẳng gặp ngau bao giờ. Tình yêu có lẽ cũng vậy. Nếu như không có lòng dũng cảm, hai con người sẽ mãi mãi như biển và trời.

--------------------------------------------------------------------------
(Entry 3: Viết tặng cho Vịt Xiêm và Vịt Bầu. Chưa bao giờ nói yêu và chưa bao giờ nói chia tay)

Lặng lẽ dập máy sau khi nghe điện của em. Em nói em sẽ quay trở lại. Phải, em sẽ quay trở lại sau năm năm. Một khoảng thời gian thật quá là dài ...

Bước ra ngoài hiên để nhìn ngắm biển. Sóng vẫn thế, nổi lên rồi lại cuộn sô vào nhau. Tới kè đá thì chúng ập vào liên tiếp rồi tan vụn ra thành từng hạt nhỏ...

Ngày em tới, một ngay biển không yên ả. Cầu cảng đông người nhưng mà anh lại chỉ tìm có mỗi ánh mắt của em. Có cái gì đó trong anh vẫn còn. Đôi khi gợn lên thật cao rồi lại ập biến mất. Cơn sóng ngầm lặn thật sâu vào trong đáy lòng, nằm yên ả ở đó cứ như thể không còn tồn tại. Rồi bỗng một ngày, một giây nào đó lại gợn lên thật cồn cào.

Anh không biết phải nói gì khi phải đối diện với ánh mắt của em. Ánh mắt em trong như trời ấy. Ánh mắt sáng rực một niềm hi vọng. Nỗi buồn đã từng nằm trong đôi mắt ấy biến đi đâu mất mà thay vào đó là một niềm hạnh phúc lấp lánh...

---------------------------------------------------------------------------

Chính bản thân em cũng cảm nhận được hạnh phúc trong đôi mắt của em khi gặp lại anh. Em biết đôi mắt em đã vui thế nào khi được nhìn thật sâu vào đôi mắt của anh một lần nữa. Em cảm thấy như mắt trời có thể chiếu một cách bất tận trên trời. Nhưng ...

Không phải lúc nào cũng có những kết quả như người ta mong muốn. Em như bầu trời và em như những thứ gì đó cao ở trên trời. Em đã luôn bay đi và bỏ lại anh ở đó. Em quan tâm tới những gì em cảm nhận và dường như chưa có lúc nào em quan tâm tới những gì anh cảm nhận. Điều này giống như bầu trời bỗng chợt nổi những cơn giông bão giữa những lúc trong veo yên ả. Giông bão làm khuấy động biển xanh trong khi mà biển chỉ muốn yên bình...

Có lẽ cô ấy không rộng lớn như trời xanh. Nhưng cô ấy là một cái gì đó thật yên ả để không bao giờ làm biển xanh phải nổi sóng...

-------------------------------------------------------------------------

Chẳng hiểu trời có biết biển sâu thắm tới nhường nào. Cũng không rõ biển có hiểu trời dù trong nhưng vẫn ẩn chứa những điều thật kín đáo... Có lẽ cả hai cùng biết.

Biển xanh đã từng cố vưôn những con sóng để nắm lấy trời xanh nhưng mỗi lúc như thế, trời xanh sao lại ở cao quá. Tới khi trời xanh muốn xà mình xuống gần biển xanh thì sao biển xanh lại lặng thầm và ẩn sâu tới thế.

-----------------------------------------------------------------------

Tình yêu thật là đẹp nhưng mà chốt cục lại thì nó giống như một con chó, khi ta chạy thì nó đuổi và khi ta đuổi theo thì nó chạy mất.

----------------------------------------------------------------------
(Entry 4: Những cảm xúc chơi vơi không thể được gọi là tình yêu?
Đặt tên cái entry này theo comment của bạn Thu và cũng để tặng bạn hiền luôn.)

Trời thì tròn , đất lại vuông...
Mỗi vật sinh ra đều có ý nghĩa của nó. Hay nói cách khác, mọi vật trên thế gian này có phận sự của mình và tồn tại cũng vì cái phận sự đấy.
------------------
"Liệu có thể khác đi?" - Một ngày bầu trời tự hỏi.
Sẽ là sao nếu như bầu trời không bay nữa. Bầu trời sẽ dừng lại để mãi soi mình xuống biển. Biển sẽ có thể dâng lên và ôm trọn lấy bầu trời.
------------------
Trên bãi cát dài, có hai người nắm tay nhau đi dạo. Tiếng sóng dì dào hòa cùng những lời thủ thỉ. Đó là những lời của một đôi vợ chồng trẻ về những điều của hiện tại và cả về tương lai. Có những nụ cười và cũng có cả những cái nhăn mặt. Xét chung lại, đó là hình ảnh hạnh phúc viên mãn.
Nếu như coi mình là một người đang ngắm khung cảnh xinh đẹp này thì hãy cứ giữ ánh mắt của mình vào đôi vợ chồng trẻ. Còn đôi chân của bạn, hay đi dật lùi về phía sau, về phía những phiến đá. Đi xa khỏi mặt biển. Phải, ở đó cũng có người đang nhìn ngắm khung cảng tươi đẹp này. Con người đó ngồi đủ xa để hình ảnh của mình ko bị một trong hai người nhìn tới, nhưng cũng đủ gần để ngắm nhìn.
Người đó ngắm nhìn thật lâu. Ánh mắt cứ đặt vào một điểm. Đau đáu. Đau đáu. Rồi bất thần, nhận ra cái mà mình đang ngắm nhìn đã đi đâu mất.
----------------
Bầu trời có bao giờ tự hỏi, nếu như ko bay nữa thì bầu trời có còn là mình nữa không?
Bầu trời sinh ra để bay. Trong bản chất, trời khao khát được bay và không gì cản nổi khao khát ấy.Trời sinh ra để bay lên và cũng bởi trời đã chọn để bay. Dù cho có dừng lại, trời vẫn lơ lửng ở trên cao. Ở một khoảng cách nào đấy mà sóng biển ko với tới. Dù dừng lại, bầu trời vấn quá rộng lớn để biển có thể ôm trọn vào lòng.
Biển chẳng bao giờ hỏi về bổn phận của mình. Ngày đêm, biển vươn những con sóng lên cao. Vươn mãi, vươn mãi cho tới khi mệt mỏi. Những con sóng ngã xuống và sô vào bờ cát. Vậy là biển dành những phần còn lại cho bờ cát. Cả cuộc đời cùng bờ cát tạo nên những tiếng dì dào...
----------------
Giữ ánh mắt của bạn vào bóng dáng của người ngồi ngắm biển. Người đó ngắm mãi rồi cũng phải đứng dậy. Hiển nhiên thế. Người đó bước đi.
Tiếp tục giữ ánh mắt của bạn vào người đó, còn đôi chân của bạn lại đi dật lùi lại. Đi ra xa khỏi những phiến đá. Đi về phía biển. Ở đấy, có một ánh mắt bất giác thu nhận hình ảnh của người kia đang bước đi.
Dẫu có đặt vào bóng dáng kia bao nhiêu thân thương, bao nhiêu của những bao nhiêu không tả lên được bằng lời, thì bàn tay của chủ nhân ánh mắt cũng đã và đang nắm chặt một bàn tay khác rồi. Một ánh nhìn thế thôi. Bao nghẹn ngào lại nén sâu lấy vào lòng.
Và họ lại bước tiếp ...
-----------------
Đâu chỉ có bầu trời mới biết ngắm nhìn. Chẳng để ai biết nhưng mà biển cũng biết thế nào là nhìn ngắm. Lặng lẽ thu lấy những hình ảnh của bầu trời. Giữ những màu sắc tươi đẹp của bầu trời lên trên mặt còn màu tối cho chìm hết vào lòng biển sâu. Gạn những hạt trong nhất vỗ về lên bờ cát. Bao vẩn đục giữ lại sâu trong lòng.
Đâu chỉ có biển mới biết trân trọng. Bầu trời cũng mang một phần máu sắc của biển theo mình. Cùng đồng điệu trong cái vẻ trong veo. Nhưng sau đó, cũng thăm thẳm những điều chất chứa.
----------------
Và họ lại bước đi ...
Nếu có đủ khả năng, hay đặt ánh nhìn vào hai con người đó. Rồi bạn đi lùi lại. Đi xa khỏi bầu trời và mặt biển theo một chiều nào đấy tùy ý. Bạn thấy họ đi theo hướng thế nào?

-----------------------------------------------------------------

Tất cả cảm xúc cứ chơi vơi ở không nơi nào cả...