Saturday 27 March 2010

Nobita

Cách đây khoảng 17 năm có lẻ
- Mẹ: Cún ơi, mẹ mang về cho cún một con Nobita này
--> Chạy lon ton ra sau xe mẹ, tò mò mở một cái hộp giấy. Trong đó, không phải là búp bê hình Nobita mà là một con chó con. Lông hoàn toàn trắng trừ có hai cái tai màu nâu nhạt

Cách đây khoảng 17 năm
Con chó ở với nhà mình khoảng nửa năm gì đấy.
- Mẹ: Ối, con Nobita ăn mất tuyp thuốc Phờ lu xi na (tên một loại thuốc kháng sinh bôi vết thương)
- Con gái: Nó có chết ko mẹ?
- Bố: người nó mềm nhũn ra rồi
--> Sau đó bố mẹ đưa con Nobita đi thú ý. Sau đó nó ko chết, tất nhiên. Nó khỏe lại. Nhưng theo chuẩn đoán thì nó đã thành công công rồi...

Rồi những năm sau đó
- Mèo già: này, làm sao con Nobita nhà bà lắm mồm thế hả
----
- Ếch (hay anh Hói): Sao mà mình ghét cái con Nobita này thế. Cứ nhìn thấy cái mặt mình là nó sủa loạn lên. Đã thế còn định cắn mình chứ.
- Rùa MóM: Thì ai bảo anh ghét nó nên nó ghét anh là phải. Mà đã thế còn định đá nó, bảo làm sao nó ko cắn lại.
----
Phố nhà mình thì thỉnh thoảng nhìn thấy hai con chó, một nâu (con Lulu) và một trắng (Nobita) chạy loạn lên. Phố ngày càng đông đúc chứ ko còn vắng như ngày xưa nữa, vì sợ hai con gặp tai nạn nên phụ huynh quyết địn xích chặt chúng nó ở trong nhà. Cuối ngày và buổi sáng mới cho ra sân sau cho ngắm trời ngắm đất.
----
Đến bà ngoại mình, khi nói về con Nobita thì cũng phải bảo" Khiếp, cái con chó ấy đanh đá thế"

Một ngày của khoảng 2-3 năm trước, Nobita bây giờ cũng 14-15 tuổi gì đấy. Mình đang ngủ thì mẹ lên gọi dậy.
-Mẹ: Dậy, đi tìm con Nobita. Sáng nay bố Cún đưa nó ra sân sau, xích ko cẩn thận nên nó lang thang đi đâu rồi. Tìm nó ngay nếu ko người ta bắt mất.
Hai mẹ con chạy đi tìm thì thấy "chàng" đang tha thẩn đánh dấu lãnh thổ ở chỗ cây xăng Trần Khát Trân. Nhìn thấy chủ thì mừng ra mặt. Cả nhà nghĩ chắc nó đi ra đầu ngõ rồi bọn bắt chó bắt được. Nhưng mà thấy nó già quá nên bỏ lại.
Nhìn thấy Nobita và vui như bắt được vàng...

Nhưng năm ấy, mỗi lần kể với bạn về Nobita..
- Mèo Già: cái gì, cái con Nobita ấy còn sống ah?Sao mà nó sống dai thế
---
- Ếch: Sao mình ghét cái con Nobita ấy kinh khủng (và bli bla bli bla ...)
----
- Chồng mình: này, anh nghĩ là anh có thể quen với con Nobita được đấy
Và tất nhiên là cũng có tiến bộ thật. Nhưng bà ban đầu thì chồng mình phải cất công cho nó ăn no nê ngon lanh vài bữa đã. Sau rồi mới tính.

Có một hôm, đương bữa cơm mẹ mình nhìn Nobita:
- Mẹ: nếu thằng Nô mà là người thì khéo bây giờ phải chuẩn bị thi vào cấp 3 ý nhỉ
Rồi mẹ xuống bếp lấy hoa quả
- Bố: Bình thường chó mèo ở với người lâu, chắc 10-15 năm thì sẽ thành tinh
- Con gái: thành tinh là thế nào hả bố
- Bố: Thành tinh là nó hiểu được tiếng người, chỉ ko nói được thôi
- Con gái: thế con Nobita nhà mình có thành tinh được ko bố. Nó ở với nhà mình cũng được 15 rồi.
- Bố: bố nghĩ là không, bởi vì con này nó ngu quá....

Một mùa hè nào đấy của một năm nào đấy.
- Mẹ: Nobita, lông mày bết quá, phải mang đi tỉa lông
Xong một hồi...
- Mẹ: Kiểu này bố Cún đi công tác về ko nhận ra chó mất
Và bố về
- Bố: Ối, con cừu Nobita

Bố ít khi chơi với con Nobita, nhưng xem ra nó lại thích nhất. Tự nhiên bố sẽ ôm nó, rồi khì khì với nó. Nó quẫy thì bố thả ra , rồi nó chạy một vòng xung quanh. Sau rồi thì chồm đứng hai chân bám vào đầu gối của bố. Đuôi thì vẫy loạn xa.
---
Mẹ thì chơi với Nobita khi tắm cho nó. "Nobita đứng yên"; "Nobita, xoay lại đây"...
---
Con gái thì chơi với Nobita theo kiểu nghịch ngợm suốt từ khi còn bé đến khi lớn, ko thay đổi. Dẫm chân bành bạch mỗi lần nó làm tư thế chuẩn bị nhảy. Rồi cái trò tai phải tai trái làm cho đầu nó cứ phải quay loạn xạ. Trò nháy mắt phải mắt trái, mình nháy mắt thì nó cũng làm theo. Đến khi mình nháy mắt nhanh quá, chàng ko bắt kịp thì tự xì một cái rồi vểnh đuôi đi luôn. Dạng như ko chơi với trẻ con...

Lúc bé mình từng có tư duy rất ngộ nghĩnh như thế này. Hổ báo thuộc họ mèo, cái này ko phải bàn. Nhưng sư tử thì thuộc họ chó. Bởi vì Nobita rất giống sư tử :D. Sau thì cũng tự thay đổi tư duy. Đâu phải con chó nào cũng giống sư tử

Một ngày gió mùa đông bắc của năm 2008
- Mẹ: Cún ơi, con Nobita nó bị làm sao rồi
Xuống nhà thì chàng cũng làm sao thật. Nằm bẹp một chỗ, người ko nhúc nhích. Đầu nghẹo một bên, đi đứng ko vững. Cả ngày nóng ruột, gọi bác sỹ thú y đến khám rồi phán là "nó già rồi nên bị tai biến mạch máu não". Hờ, hóa ra chó cũng có bệnh như người. Bác sỹ đến tiêm cho 3 hôm thì bác sỹ lặn. Thay vào đấy, bác sỹ mẹ tiếp tục tiêm thuốc bổ tổng hợp. Sau 1 tuần thì chó khỏe lại. Chỉ tội, mắc cái di chứng là bị nghẹo đầu

Nobita già và nghẹo đầu... Từ ngày ổm khỏi, nó đâm ra hiền lành ít nói hơn hắn. Chồng mình về, ko cần phải nịnh nó vẫn cho qua như thường. Hôm mình cưới, nó nằm im một góc, ngoan kinh khủng làm họ hàng ai cũng bất ngờ về con chó nổi tiếng đanh đá
---
Có lần đang ngồi ăn cơm, nhìn thấy con Nobita lắc lư đi lại trong nhà, bố phì cười. Từ đấy bố gọi nó là "Nobita nghẹo"

Thỉnh thoảng quét nhà, thấy tiếng lạch cạch. Nhặt lên là một cái răng (hơi kinh dị nhỉ). Đưa ra trước mặt Nobita
- Rùa MóM: Nobita, mày lại rụng răng rồi ah?
Rồi vạch miệng nó ra nghiêm cứu xem nó còn bao nhiêu cái.
- Con gái: Nobita, mồm hôi quá... :(
- Bố:Ai bảo con vạch miệng nó ra làm gì
- Con gái: Con đếm xem nó còn bao nhiêu cái răng

Lấy chồng rồi đi xa nhà
- Con gái: Bố/mẹ ơi, con Nobita thế nào?
----
- Mẹ: Dạo này nó ăn khỏe lắm. Mà bụm dạ cũng yếu đi nên mẹ cho ăn cẩn thận hơn
----
- Mẹ: Khiếp, hôm qua tắm cho nó, mẹ bắt được 3 con rận to đùng...
----
- Bố: Khiếp, dạo này cậu làm nũng ghê lắm
----
- Bố: dạo này nó mắt kém rồi, đi đâm loạn xạ
- Mẹ: Sáng nay mẹ thấy mũi nó chảy máu, tưởng bị làm sao.Hóa ra là đi đâm vào cửa. Khổ thân nó...
----
- Mẹ: Mấy hôm trước mẹ thấy nó hơi yếu yếu, thế là mẹ tiêm cho nó một mũi thuốc bổ tổng hợp
(từ ngày phát hiện ra tác dụng kỳ diệu của thuốc bổ tổng hợp với hai con chó ở nhà. Mỗi lần thời tiết thay đổi hay thấy hai con chó có triệu chứng chán ăn là ngay lập tức, mẹ trích cho mỗi con một mũi)
----
Có một lần chat, bố bế thằg Nobita lên.
- Bố: Bây giờ mắt nó gần như lòa rồi, làm sao mà nhìn được con
Con gái vẫn oang oang gọi Nobita bằng cái kiểu quen thuộc
- Con rể: ôi, vợ này, nó nhận ra giọng vợ
Và quả thực, mình gọi thì nó cử nghển cổ lên tìm kiếm, hít hít, ngửi ngửi. Nhưng mà túm lại là ko tìm thấy cô chủ. Cái mặt của nó hiện rõ lên hai chữ khó hiểu.

Những bữa cơm với chồng. Cơm mình vẫn để ý đến thức ăn còn thế nào. Ăn xong hai bát cơm nhiều hôm vẫn tiện tay xới thêm bát nữa và mắt vẫn ngó ngó đĩa thức ăn. Không phải cho mình, mà đấy là thói quen chuẩn bị cơm cho Nobita và Lulu. Công việc phải làm mười mấy năm, đi thành một cái phản xạ rồi nên ko thể nói bỏ là bỏ ngay được. Nhiều hôm đang chuẩn bị làm cái hành động quen thuộc thì nhớ ra , rồi tự thấy rõ buồn cười.

Ngày hôm nay, đang ngồi trong lớp học thì chị gái gọi điện. Chị gái bảo Nobita chết rồi. Tưởng chị gái đừa chứ, mẹ vẫn bảo nó khỏe cơ mà ...
Đi về nhà nói chuyện với bố mẹ
- Bố: Thì mọi cái cũng đến cái số của nó thôi
- Con gái: :((, sao con Nobita của con lại chết??????????????
----
- Bố: bố mẹ chôn nó ... Khi nào con về có thể đi thăm nó
----
Mẹ buồn, chẳng nói gì cả

Đang viết những dòng này thì chồng về...
- Chồng: Nhìn nó nhiều khi trông ngu ngu đến buồn cười ...kể mà ko có con Nobita thì về nhà cũng thiêus thiếu ý nhỉ... Nó sống với nhà mình lâu rồi, cũng như một người trong nhà ...

--------------------------
Nobita được đưa về khu Bảo Sinh Viên. Ở đấy, Nobita sẽ ở cạnh những bạn chó mèo khác...

No comments:

Post a Comment