Saturday 27 March 2010

Biển và Trời

Cái truyện ngắn dở hơi ở dưới đây là do em Rùa MóM viết ở blog cũ từ năm thứ 4 đại học. Một truyện ngắn hâm hết sức nhưng mà cũng phải viết thành 3 phần gì đấy, viết từ khi có blog yahoo cho tới khi hết năm thứ 4 mới xong. Cứ nghĩ là có thể để đấy với cái kết dửng dưng như thế nhưng khi blog Yahoo đóng cửa post lại lên facebook thì phần 4 ra đời. Nguyên nhân là yêu cầu của "bạn đọc" - "bạn đọc" không hiểu chuyện kết thúc chưa. Lần này thì ko biết là liệu phần 4 có là kết thúc thực sự không, biết đâu lại có phần 5. Tuy nhiên, cứ tạm biết đến đây đã.

Câu chuyện này chẳng là của ai cả, nhưng cũng là của rất nhiều người

-------------------------------
(entry 1: chỉ là tự nhiên muốn kể lại một chuyện tình đơn phương của một người. Gửi tặng H)

“nếu thật em chưa biết gì, anh sẽ kể em nghe…”

Ở biển vào ban đêm bạn có thể nhìn thấy hai trời sao. Một trời sao ở trên cao, và một ở dưới. Sao ở trên cao là những ánh sáng lấp lánh của những hành tinh nơi xa xa. Sao ở dưới là ánh sang phát ra từ những con thuyền, những nhà nổi đang lênh đênh trên mặt biển. Trong đêm, trời đen hòa vào biển đen, thành ra người ta không thể phân biệt được đâu là trời, đâu là biển. Ngừơi ta cũng không thể biết ở chỗ nào trời gặp biển. Hình như việc này cũng giống như người ta không thể hiểu được tình yêu bắt đầu từ khi nào.

------------------------------------------------
Anh là một hướng dẫn viên du lịch, ngày ngày chàng đưa những đoàn khách đi chơi quanh đảo …

…Anh luôn tự nhủ, cái nghề gặp cả trăm hạng người thì nhất quyết không thể để mình gục bởi một cô gái là khách du lịch.” Họ có thể có cảm tình với mình, nhưng khi đi khỏi hòn đảo này, họ sẽ quên mình”. “Thảm kịch” đã xảy ra với một vài đồng nghiệp của anh, và tất nhiên, anh không muốn mình lại đi vào bước xe đổ ấy…

…Chắc anh chỉ coi em là một người khách du lịch bình thường nếu như anh không tình cờ gặp em trên sân thượng khách sạn. Anh thường leo lên trên ấy để ngắm nhìn biển đêm. Khi phóng tầm mắt ra xa, anh sẽ nhìn thấy hai bầu trời sao. Thật bất ngờ khi gặp một người con gái lạ mặt vào tối đó, ở cái nơi mà anh tin chắc rằng đó là chỗ bình yên của duy nhất anh. Anh không thể nhìn rõ mặt của em, anh chỉ nhìn thấy đôi mắt. Một đôi mắt sáng và rất đẹp. Nhưng nhìn sâu vào nó, anh thấy một nét buồn. Một cảm giác chới với khó tả ở trong đôi mắt ấy.

Em hình như vẫn luôn có một cách thể hiện thật lạ lùng. Mọi cư xử và lời nói của em thật lạnh lùng. Em vẫn cười, vẫn nói trong cái vẻ lạnh lùng ấy. Nhưng đôi mắt em không thế. Đối mắt ấy buồn. Anh đã hơn một lần bắt gặp ánh mắt nhìn xa xăm của em. Anh không hiểu.

Anh có bốn đêm ngồi bên em để ngắm nhìn những bầu trời sao. Thật tình cờ, không hề hẹn gặp mà ta đến cùng một nơi để ngằm nhìn những ánh sang ở nơi xa xa. Dường như có cái gì đó trong em đang chỉ đường cho em đi tới những nơi đẹp nhất để ngắm những bầu trời sao.

… Đã 4 năm qua đi rồi. Hai con người khác biệt lại có thể thành bạn tâm tình. Có nhiều chuyện có thể nói ra, có nhiều chuyện chưa nói. Mọi thứ chỉ có ở hiện tại và quá khứ. Tương lai thì chẳng thế ai biết được. Người ta có thể tự day dứt mình vì những lo lắng về nối muộn màng nhưng người ta cũng lại tự vùi hi vọng bởi những tự ti và khác biệt.

Nhưng không có gì cản nổi anh nhớ tới em …

------------------------------------------------------------------------------
(Entry 2: Trên blog cũ mình đề tặng cái này cho Ngọc Minh và Thế Anh. Bây giờ post lại, vẫn đề là như thế. Dù sao thì, cái kỷ niệm dưới ánh trăng rất "liêu trai" của đôi này cũng là một phần cảm hứng lớn khiến mình viết ra cái truyện hâm hâm thế nay)

Bốn năm sau, trên một con tàu bằng gỗ …

Em trở lại Biển vào một ngày mùa đông. Thật bất ngờ vì biển hôm nay đầy nắng. Nếu nhìn ngắm biển vào lúc này, không ai nghĩ nó đang ở giữa mùa đông.

Nắng phủ lên mặt biển một thứ ánh sáng lấp lánh. Con tàu dường như đuổi theo những khoảng sáng lấp lánh ấy. Nhưng không khi nào nó gặp được vùng sáng ấy cả. Cứ tiến lại gần thì vùng sáng ấy lại lẩn ra xa xa.

Trên boong tàu, nắng chiếu rọi và gió thì đang thổi thật mạnh. Em đang ngồi đó. Em nhìn ra thật xa để ngắm vịnh. Những hòn đảo nhỏ lô nhô như kết lại thành một bức tường thành thật vững chắc. Em ngồi tự hỏi, anh đang làm gì.”Có lẽ anh đang đưa những người khách đi thăm hòn đảo của anh”. Chắc thế.

Bốn năm qua anh vẫn là một người bạn của em. Anh vẫn lặng lẽ nghe em kể và niềm đam mê, nhưng thật bại và thành công của em. Anh nghe em nói, như một người bạn tâm tình. Anh luôn giấu cảm xúc của mình. Anh lạnh lùng???

Hôm nay em đang ngồi đây nhìn biển. Chúng ta vẫn đang, đã và có thể sẽ là thế này. Em lại thắc mắc về anh. Và ngay lúc này, em chỉ muốn xé thẳng cái khung cảnh trước mắt em, vì em biết, đằng sau những hòn đảo và biển rộng mênh mông này là nơi anh đang ở. Em muốn tới đó ngay tức khắc khi chỉ cần biết rằng “Liệu anh có chờ đợi em?”.

Giữ mãi trong tim em hình ảnh hai bầu trời sao …

…………………………………………………………………………………..

Hàng đêm ở biển người ta có thể nhìn thấy hai bầu trời sao.

Thật là lạ. Biển và trời luôn cùng một màu. Ban ngày, trời mang màu xanh sáng trong vắt thì biển cũng mang màu xanh đó và sâu thăm thẳm. Khi đêm tối, biển và trời cùng một màu đen bí ấn. Trong sự đồng điệu là thường ấy, có đôi lúc ngừơi ta tưởng ra trời và biển đã gặp nhau. Nhưng thật sự, dù chẳng có gì ngăn cản, biển và trời vẫn chẳng gặp ngau bao giờ. Tình yêu có lẽ cũng vậy. Nếu như không có lòng dũng cảm, hai con người sẽ mãi mãi như biển và trời.

--------------------------------------------------------------------------
(Entry 3: Viết tặng cho Vịt Xiêm và Vịt Bầu. Chưa bao giờ nói yêu và chưa bao giờ nói chia tay)

Lặng lẽ dập máy sau khi nghe điện của em. Em nói em sẽ quay trở lại. Phải, em sẽ quay trở lại sau năm năm. Một khoảng thời gian thật quá là dài ...

Bước ra ngoài hiên để nhìn ngắm biển. Sóng vẫn thế, nổi lên rồi lại cuộn sô vào nhau. Tới kè đá thì chúng ập vào liên tiếp rồi tan vụn ra thành từng hạt nhỏ...

Ngày em tới, một ngay biển không yên ả. Cầu cảng đông người nhưng mà anh lại chỉ tìm có mỗi ánh mắt của em. Có cái gì đó trong anh vẫn còn. Đôi khi gợn lên thật cao rồi lại ập biến mất. Cơn sóng ngầm lặn thật sâu vào trong đáy lòng, nằm yên ả ở đó cứ như thể không còn tồn tại. Rồi bỗng một ngày, một giây nào đó lại gợn lên thật cồn cào.

Anh không biết phải nói gì khi phải đối diện với ánh mắt của em. Ánh mắt em trong như trời ấy. Ánh mắt sáng rực một niềm hi vọng. Nỗi buồn đã từng nằm trong đôi mắt ấy biến đi đâu mất mà thay vào đó là một niềm hạnh phúc lấp lánh...

---------------------------------------------------------------------------

Chính bản thân em cũng cảm nhận được hạnh phúc trong đôi mắt của em khi gặp lại anh. Em biết đôi mắt em đã vui thế nào khi được nhìn thật sâu vào đôi mắt của anh một lần nữa. Em cảm thấy như mắt trời có thể chiếu một cách bất tận trên trời. Nhưng ...

Không phải lúc nào cũng có những kết quả như người ta mong muốn. Em như bầu trời và em như những thứ gì đó cao ở trên trời. Em đã luôn bay đi và bỏ lại anh ở đó. Em quan tâm tới những gì em cảm nhận và dường như chưa có lúc nào em quan tâm tới những gì anh cảm nhận. Điều này giống như bầu trời bỗng chợt nổi những cơn giông bão giữa những lúc trong veo yên ả. Giông bão làm khuấy động biển xanh trong khi mà biển chỉ muốn yên bình...

Có lẽ cô ấy không rộng lớn như trời xanh. Nhưng cô ấy là một cái gì đó thật yên ả để không bao giờ làm biển xanh phải nổi sóng...

-------------------------------------------------------------------------

Chẳng hiểu trời có biết biển sâu thắm tới nhường nào. Cũng không rõ biển có hiểu trời dù trong nhưng vẫn ẩn chứa những điều thật kín đáo... Có lẽ cả hai cùng biết.

Biển xanh đã từng cố vưôn những con sóng để nắm lấy trời xanh nhưng mỗi lúc như thế, trời xanh sao lại ở cao quá. Tới khi trời xanh muốn xà mình xuống gần biển xanh thì sao biển xanh lại lặng thầm và ẩn sâu tới thế.

-----------------------------------------------------------------------

Tình yêu thật là đẹp nhưng mà chốt cục lại thì nó giống như một con chó, khi ta chạy thì nó đuổi và khi ta đuổi theo thì nó chạy mất.

----------------------------------------------------------------------
(Entry 4: Những cảm xúc chơi vơi không thể được gọi là tình yêu?
Đặt tên cái entry này theo comment của bạn Thu và cũng để tặng bạn hiền luôn.)

Trời thì tròn , đất lại vuông...
Mỗi vật sinh ra đều có ý nghĩa của nó. Hay nói cách khác, mọi vật trên thế gian này có phận sự của mình và tồn tại cũng vì cái phận sự đấy.
------------------
"Liệu có thể khác đi?" - Một ngày bầu trời tự hỏi.
Sẽ là sao nếu như bầu trời không bay nữa. Bầu trời sẽ dừng lại để mãi soi mình xuống biển. Biển sẽ có thể dâng lên và ôm trọn lấy bầu trời.
------------------
Trên bãi cát dài, có hai người nắm tay nhau đi dạo. Tiếng sóng dì dào hòa cùng những lời thủ thỉ. Đó là những lời của một đôi vợ chồng trẻ về những điều của hiện tại và cả về tương lai. Có những nụ cười và cũng có cả những cái nhăn mặt. Xét chung lại, đó là hình ảnh hạnh phúc viên mãn.
Nếu như coi mình là một người đang ngắm khung cảnh xinh đẹp này thì hãy cứ giữ ánh mắt của mình vào đôi vợ chồng trẻ. Còn đôi chân của bạn, hay đi dật lùi về phía sau, về phía những phiến đá. Đi xa khỏi mặt biển. Phải, ở đó cũng có người đang nhìn ngắm khung cảng tươi đẹp này. Con người đó ngồi đủ xa để hình ảnh của mình ko bị một trong hai người nhìn tới, nhưng cũng đủ gần để ngắm nhìn.
Người đó ngắm nhìn thật lâu. Ánh mắt cứ đặt vào một điểm. Đau đáu. Đau đáu. Rồi bất thần, nhận ra cái mà mình đang ngắm nhìn đã đi đâu mất.
----------------
Bầu trời có bao giờ tự hỏi, nếu như ko bay nữa thì bầu trời có còn là mình nữa không?
Bầu trời sinh ra để bay. Trong bản chất, trời khao khát được bay và không gì cản nổi khao khát ấy.Trời sinh ra để bay lên và cũng bởi trời đã chọn để bay. Dù cho có dừng lại, trời vẫn lơ lửng ở trên cao. Ở một khoảng cách nào đấy mà sóng biển ko với tới. Dù dừng lại, bầu trời vấn quá rộng lớn để biển có thể ôm trọn vào lòng.
Biển chẳng bao giờ hỏi về bổn phận của mình. Ngày đêm, biển vươn những con sóng lên cao. Vươn mãi, vươn mãi cho tới khi mệt mỏi. Những con sóng ngã xuống và sô vào bờ cát. Vậy là biển dành những phần còn lại cho bờ cát. Cả cuộc đời cùng bờ cát tạo nên những tiếng dì dào...
----------------
Giữ ánh mắt của bạn vào bóng dáng của người ngồi ngắm biển. Người đó ngắm mãi rồi cũng phải đứng dậy. Hiển nhiên thế. Người đó bước đi.
Tiếp tục giữ ánh mắt của bạn vào người đó, còn đôi chân của bạn lại đi dật lùi lại. Đi ra xa khỏi những phiến đá. Đi về phía biển. Ở đấy, có một ánh mắt bất giác thu nhận hình ảnh của người kia đang bước đi.
Dẫu có đặt vào bóng dáng kia bao nhiêu thân thương, bao nhiêu của những bao nhiêu không tả lên được bằng lời, thì bàn tay của chủ nhân ánh mắt cũng đã và đang nắm chặt một bàn tay khác rồi. Một ánh nhìn thế thôi. Bao nghẹn ngào lại nén sâu lấy vào lòng.
Và họ lại bước tiếp ...
-----------------
Đâu chỉ có bầu trời mới biết ngắm nhìn. Chẳng để ai biết nhưng mà biển cũng biết thế nào là nhìn ngắm. Lặng lẽ thu lấy những hình ảnh của bầu trời. Giữ những màu sắc tươi đẹp của bầu trời lên trên mặt còn màu tối cho chìm hết vào lòng biển sâu. Gạn những hạt trong nhất vỗ về lên bờ cát. Bao vẩn đục giữ lại sâu trong lòng.
Đâu chỉ có biển mới biết trân trọng. Bầu trời cũng mang một phần máu sắc của biển theo mình. Cùng đồng điệu trong cái vẻ trong veo. Nhưng sau đó, cũng thăm thẳm những điều chất chứa.
----------------
Và họ lại bước đi ...
Nếu có đủ khả năng, hay đặt ánh nhìn vào hai con người đó. Rồi bạn đi lùi lại. Đi xa khỏi bầu trời và mặt biển theo một chiều nào đấy tùy ý. Bạn thấy họ đi theo hướng thế nào?

-----------------------------------------------------------------

Tất cả cảm xúc cứ chơi vơi ở không nơi nào cả...

No comments:

Post a Comment