Saturday 27 March 2010

Love is an option contract

Mặc kệ ông chồng già đã từng phản đối kịch liệt cái entry này, mình vẫn post lại. Bởi vì sao? Bởi vì mình vẫn thấy đúng. Có thể thôi!
--------------------------
-------------

Chuyện đùa mà là thật. Tình yêu đúng là cái hợp đồng quyền chọn mà ai học ngành tài chính, thương mại đều biết.

Con gái đứng vai trò là người bán hợp đồng quyền chọn. Con trai là người mua. Mỗi người đồng ý ký tên vào cái hợp đống này đều có những mong đợi khác nhau trong tương lai. Và cái "hợp đồng" ở đây có tên là "Anh sẽ cưới em"

Để xác lập được cái hợp đồng này thì bên bán (con gái) có vai trò quan trọng. Bên mua chủ động đi tìm bên bán (giống con trai chủ động cưa con gái). Bên bán (con gái) phải đồng ý bán (con gái đồng ý yêu con trai) thì mới có hợp đồng (thì mới có chuyện yêu đương giữa hai người). Đổi lại, bên mua phải mất phí cho bên bán (con trai mất tình phí).

Cuộc đời xoay chuyển giống thị trường tài chính lên lên, xuống xuống. Và nếu như...

Nếu thị trường có lợi cho việc thực hiện hợp đồng (giống như cuộc đời ổn thỏa cho việc tiến tới một cái gì đó giữa hai người), người mua sẽ thực hiện hợp đồng (con trai sẽ cầu hôn con gái) --> Hợp đồng đựơc thực hiện. Bên mua vui vẻ, bên bán cũng vui (vì ngân hàng bao giờ cũng có một mô hình tính phí quyền chọn sao cho họ không lỗ bao giờ). Về chuyện tình yêu, tất nhiên là cả hai phải cười toe tóet rồi.

Nếu thị trường diễn biến không có lợi cho việc thực hiện "hợp đồng". Chẳng sao cả, "bên mua" chỉ cần "lẳng lặng" không thực hiện. Thế là xong. Chẳng sao cả, chỉ mất một khoản phí không đáng kể. "Bên bán" thì có mà ý kiến đằng trời. Hết hạn rồi thì hoặc hợp tác, hoặc ai đi đừong đó.

Vậy là, con gái quan trọng lắm trong việc hình thành "hợp đồng" nhưng mà cái chuyện thực hiện hay không thì là chuyện của "bên mua"

Thế đấy, nhiều khi mình cứ tưởng là mình quan trọng lắm. Nhưng thực ra thì ...

No comments:

Post a Comment