Saturday 27 March 2010

Chào mùa hè

Mọi người nói là hương mùa hè mát dịu bởi hoa sen. Mùa hè có màu tím hoa bằng lăng, mùa đỏ rực rỡ của hoa phượng. Đã có lúc mình nhìn thấy mùa hè như thế. Ấy là hồi đại học về đi qua đoạn ngã tư Đại Cồ Việt - Giải phóng, nhìn thấy cảnh hoa tím (bằng lăng). hoa đỏ (phượng) và hoa vàng (một loại hoa gì đó cũng nở thành chùm) cùng khoe sắc. Hoặc chí ít thì cũng thấy một dọc con đường toàn hoa bằng lăng.

Đấy là cái cảm giác xưa xưa của cái thời "mình còn trẻ". Về với thực tại bây giờ là mỗi lần qua cái ngã tư ấy thì lên ga phóng cho nhanh vì bụi mù. Ngửng mặt lên vài giây mà nhìn giời nhìn đất thì e có tai nạn xảy ra mất. Ra đường thì cứ kè kè cái khẩu trang kẻo không thì ... hít no bụi và khói. Thế nên chả có ngửi thấy thơm mát hoa sen. Cũng thích hoa sen lắm, dưng mà cắm thì thật là nhanh tàn quá đi ...

Chả hiểu sao tự nhiên mộng mơ cứ đi đâu hết. Thực tại với thật nhiều thứ gây shock (choáng váng, bất ngờ .. hoặc là những cái gì tương tự thế).

Sen nhanh tàn thì ai cũng biết rồi. Phượng thì cũng đến là mỏng manh. chỉ cơn gió mạnh hay một trận mưa là cũng đủ cho tan tác. Bằng lăng đẹp rực rỡ khi nở, nhưng rồi theo nắng gió màu tím cũng nhạt dần. Nhạt cho đến khi chỉ còn lại một màu tím nhờ nhờ gần ngả trắng. Kết thúc...

Lại bỏ mặc đấy, tìm một tý mộng mơ nào...

Bắt đầu từ bằng lăng tím ở trường kinh tế. Không phải là cái sự học, mà là những cảnh vật. Nói gì thì nói, chẳng ai có thể phủ nhận rằng hai cái ây bằng lăng ở giảng đường B và C đến là đẹp đi. Đứng ở trên giảng đường thì thấy mình ở ngay gần những chùm hoa tím. Còn nhìn từ dưới lên thì có cảm giác như mấy cái cây ấy đang leo lên bờ tường của giảng đường.

Luẩn quẩn lại đi tiếp tới ao sen. Ai cũng biết gần công viên nước có cái đầm sen. Nhưng mà ngày hè nóng và nắng lại có hai người hâm đi lên đấy chơi thì ... Nói chung là tuổi trẻ thường có những hành động không giải thích nổi. Một thời ngông cuồng...

Cũng trong cái thời ngông cuồng, nhưng mà xa hơn về "cái thời mình còn rất trẻ". Còn vài tuần nữa là thi đại học mà vẫn dũng cảm leo lên một cái cây bằng lăng trong trường BK để hái bằng được một chùm hoa nở muộn xuống cho con bạn. Nhưng mà mình vốn là "cô gái chân ngắn" nên không thể với tới. Đang phụng phịu dưới gốc cây thì có một anh BK từ đâu lao tới, phi thẳng lên cái cây và lấy cành hoa xuống tặng cho hai em vịt đang mắt tròn mắt dẹt... Người yêu sau này của mình là dân BK....

Ngồi nặn mãi ra mà chả có cái kỷ niệm nào với hoa phượng. Thôi thì thay vào đó, đẩy xa hơn thời gian về phía "cái thời mình còn rất rất trẻ". Thời ấy mình đi xep đạp... và một buổi tối mùa hè đi loanh quanh trên những cái xe đạp thì câu chuyện này diễn ra.

- Mày này, không biết sau này 3 bọn mình còn chơi thân không nhỉ?

- Chắc là phải thế chứ. Có khi thân hơn nhiều...

- Chơi thân hơn thì giống nhau nhiều hơn. Chắc sau này người yêu cũng giống nhau.

- Làm sao mà biết được. Ước gì sau này 3 bọn mình cùng lấy 3 anh em cùng một nhà. haha, không biết đứa nào lấy anh cả.

- Bây giờ hiếm nhà có 3 anh em trai lắm. Sao không ước ba bọn mình lấy ba thằng bạn thân

- Cưới cùng một ngày

- Xây ba cái nhà giống nhau ở cạnh nhau

- Mỗi đứa sẽ sinh 2 đứa con

- Chúng nó sẽ lại chơi thân với nhau giống chúng mình bây giờ

...

Những cái xe đạp vẫn cứ đi chầm chậm theo những câu chuyện được viết ra. Chẳng ai mất công kiểm chứng cho việc những mộng mơ ấy có thành sự thật haykhông. Chỉ biết là, những vòng bánh xe đạp vẫn quay... quay mãi rồi đến một đoạn nào đấy được thay bằng bánh xe máy .

Xe máy đi nhanh hơn nên cái vòng quay của bánh xe cũng nhanh hơn... Tất cả cuốn theo một cái xoáy hỗn độn, lẫn lộn để rồi thấy rằng nhiều thứ qua đi, mất đi và lãng quên...

...

Viết lại những câu chuyện này trước khi tôi đây (Rùa MóM) kịp quên đi một mắt xích náo đó trong một miền trải dài của màu sắc. Đã có thời cái miền ấy thật là rực rỡ với những hình ảnh rõ ràng. Nhưng mà đi xa rồi (theo vòng quay của bánh xe máy, chả biết bao giờ mới nâng đời lên ô tô) thì những khoảng màu ấy trở nên mờ nhạt dần, mờ nhạt dần và kết quả là chỉ còn lại một màu trắng xóa...

No comments:

Post a Comment