Thời mình còn trẻ có gặp một cha nào đấy làm về Marketing nói với mình là " Một người thành công là người biết cách trả lời những câu hỏi mà cuộc sống đặt ra". Mình ko tin lắm những lời phát ra từ mồm những cha làm về marketing và có xu hướng marketing (Thật lòng xin lỗi những bác nào xếp vào hai cái diện này, nhưng mà tính em nó cứ thẳng như thế). Hơn nữa, biết thế nào được cái định nghĩa thành công của lão ý. Nhưng mình thì đồng ý với lão ấy là, lúc nào là một con người cũng phải trả lời câu hỏi. Và có những câu hỏi trả lời được xem là tiêu biểu và đặc trưng của mỗi giai đoạn cuộc đời nào đấy. Nó đặc trưng đến cái độ mà ai cũng phải trả lời ít nhất một lần (và có thể là vô vàn lần). Không tin hả, thử xem nhá
Ví dụ như thời cái thế hệ mình còn bé, thỉnh thoảng mẹ lại lôi ra hỏi "Cún, con yêu ai nhất?". Giời ah, con làm sao mà biết được. Tình yêu có đo đếm được đâu mà biết yêu ai nhất. Mà nói thật, hồi bé mình ghét nhất là lúc bị mẹ hỏi câu này. Chắc sau này có con, mình sẽ cố gắng ko hỏi nó như thế.
Sau này lớn lên tý thì cuối mỗi tuần đi học hay cuối học kỳ là phải trả lời câu hỏi :"Cún có được học sinh giỏi/phiếu bé ngoan không?". Nói chung mình rất ghét câu này luôn vì phiếu bé ngoan thì gần như ko có (chẹp, chả hiểu sao mình lại ko có) còn học sinh giỏi thì hầu như năm nào cũng có nhưng mà vẫn ko thích kể lể về thành tích. Trái với bây giờ, ko có thành tích gì mà vẫn lắm mốm kể lể :D. Dưng mà túm lại, nếu chiểu theo lý thuyết của cha Marketing ở trên thì câu trả lời tốt nên là "có". Và vì ko "Có" là ko tốt cho nên bây giờ mọi cháu đi học đều có phiều bé ngoan và được học sinh giỏi. Như thế, các cháu bé VN đang có những tiền đề thành công to lớn.
Nhớn nhớn nữa lên thì lại phải trả lời câu :"đăng ký trường nào?". Dù bị hỏi nhiều, nhưng mà câu hỏi dễ chịu hơn với mình. Và với cái tầm tháng 3 này của 7-8 năm về trước thì rộn ràng câu hỏi như thế. Thời gian của làm hồ sơ vào đại học (hay là học đại cho xong nhỉ?). Câu trả lời tồi bây giờ là "không biết" hoặc "đang phân vân". Vậy nên, phải cố tránh những câu trả lời này ra.
Vào đại học rồi thì là câu "có người yêu chưa?". Chả biết là tốt hay xấu khi mà lúc ấy đã có câu trả lời "Có". Để rồi khoảng 1-2 năm sau đấy, bạn bè gặp lại hỏi "Vẫn là cái anh đấy chứ hả" hoặc là "version thứ bao nhiêu rồi?". Hịc. Cho câu hỏi cuối cùng, mình sẽ trả lời là "Uncountable". Đấy là tối ưu nhất theo phong cách của mình.
Cũng cùng là câu hỏi đấy, sau vài năm sẽ thêm câu hỏi khác mà mình đặt ra cho đối phương :"Có ai ko, giới thiệu đi". Trả lời tối ưu là "Tôi còn ko lo dc cho cái thân tôi nữa là".
Chuẩn bị ra trường thì sẽ là câu hỏi "thực tập ở đâu?"; "đi làm ở đâu chưa?". Sẽ chắc chắn là ko tối ưu nếu như câu trả lời là "chưa" --> cố tránh nó ra. Nếu có câu trả lời có thì ngay lập tức gặp phải câu "Lương lậu thế nào?". Cái này ko phải khuyên người trả lời mà khuyên người hỏi. Lần sau nên hỏi tế nhị hơn một tý vì lương thưởng nó hơi nhạy cảm. Nên hỏi là "Có phải nộp thuế thu nhập không?". Hỏi thế cho người ta dễ trả lời
Có việc làm rồi và có người yêu thì sẽ là câu "Bao giờ cưới". Câu này khó trả lời. "Chẳng biết được" ko được xem là tối ưu vì nhiều khía cạnh. Nên trả lời là "Một thời gian nữa, bọn tớ còn phải thực hiện mấy việc". Một thời gian nữa của đôi trẻ thì ai mà biết dài ngắn bao lâu và cái "mấy việc" thì giời biết nó là cái gì.
Lấy chồng thì (chả phải đợi đến 1 tháng sau khi cưới, có khi ngay sau tuần trăng mật) sẽ được hỏi là "có gì chưa". Câu trả lời tối ưu thì Rùa Móm ko biết, vì bây giờ mình vẫn phải đối diện với nó. Có điều MóM biết nó khó trả lời với rất nhiều người có câu trả lời "chưa" và đôi khi cũng hơi phiền toái. Theo kinh nghiệm được truyền lại từ một đứa bạn thì mỗi dịp lễ tết thì nhất thẩy ông bà, cô dì chú bác "dội" câu hỏi đấy vào đầu. Với bạn bè còn dễ chứ với các bậc "lão thành cách mạng" thì cứ gọi là ko biết thế nào mà lần. Nói chung là chóng mặt phết. May mà mình ko ở VN!
Xong đứa thì nhất thì sẽ là "Bao giờ có đứa nữa". Khiếp, một đã thấy bở hơi tai rồi, còn nữa cơ đấy :D
Sau rồi thì "con bao nhiêu tuổi"; "đinh cho con học trường nào";..... Luẩn quẩn loanh quanh thế
cho đến lúc nào đấy thì "đinh nghỉ hưu chưa?"
và câu hỏi cuối là "Sau này định về đâu?"...
Đấy, nếu nhìn thế này thì đời là một cái đề thi mà mình đã biết trước câu hỏi chỉ có đáp án là ko biết. Đôi khi tìm thấy "hướng dẫn giải đề thi" nhưng tất cả chỉ là định hướng hay hướng dẫn chung chung thôi. Mỗi cuộc đời mang một bản sắc riêng ....
Showing posts with label Tư duy kiểu Rùa MóM. Show all posts
Showing posts with label Tư duy kiểu Rùa MóM. Show all posts
Saturday, 27 March 2010
Love flow
Cái này là tổng kết lại từ một buổi sinh hoạt của CLB 8T (Thẳng thắn - Thật thà- Thô thiển - Thích tiền)
-----------------------------------------------------------
Hồi tán nhau, chàng đèo nàng trên cái xe máy. Có một cái gì đấy quệt vào chân nàng
Nàng: ái (kêu đau)
Chàng (hốt hoảng và lo lắng): Trời ơi, em có làm sao không? Có chảy máu không
(nếu có thể, chàng muốn đạp chết ch./m. cái gì đấy quệt vào chân nàng)
Hồi mới yêu nhau, chàng đèo nào trên cái xe máy. Có một cái gì đấy quệt vào chân nàng
Nàng: ái (kêu đau)
Chàng (lo lắng và điềm tĩnh): Em có làm sao không, em yêu
(ngọt ngào vô cùng ...)
Hồi yêu nhau một thời gian, chàng đèo nào trên cái xe máy. Có một cái gì đấy quệt vào chân nàng
Nàng: ái (kêu đau)
Chàng (điềm tĩnh): Em có làm sao không?
Sau rồi từ từ đi tiếp ...
Hồi yêu nhau một thời gian lâu, chàng đèo nào trên cái xe máy. Có một cái gì đấy quệt vào chân nàng
Nàng: ái (kêu đau)
Chàng (như một phản xạ tự nhiên): Có làm sao không?
Hồi yêu nhau một thời gian rất lâu, chàng đèo nào trên cái xe máy. Có một cái gì đấy quệt vào chân nàng
Nàng: ái (kêu đau)
Chàng (hơi bực bực): Có làm sao không?Lần sau để chân gọn gọn nhé ...
--------------------------
Hồi tán nhau, chàng đèo nàng trên cái xe máy. Có một cái gì đấy quệt vào chân nàng
Nàng: ái (kêu đau)
Chàng (hốt hoảng và lo lắng): Trời ơi, em có làm sao không? Có chảy máu không
(nếu có thể, chàng muốn đạp chết ch./m. cái gì đấy quệt vào chân nàng)
Hồi mới yêu nhau, chàng đèo nào trên cái xe máy. Có một cái gì đấy quệt vào chân nàng
Nàng: ái (kêu đau)
Chàng (lo lắng và điềm tĩnh): Em có làm sao không, em yêu
(ngọt ngào vô cùng ...)
Hồi yêu nhau một thời gian, chàng đèo nào trên cái xe máy. Có một cái gì đấy quệt vào chân nàng
Nàng: ái (kêu đau)
Chàng (điềm tĩnh): Em có làm sao không?
Sau rồi từ từ đi tiếp ...
Hồi yêu nhau một thời gian lâu, chàng đèo nào trên cái xe máy. Có một cái gì đấy quệt vào chân nàng
Nàng: ái (kêu đau)
Chàng (như một phản xạ tự nhiên): Có làm sao không?
Hồi yêu nhau một thời gian rất lâu, chàng đèo nào trên cái xe máy. Có một cái gì đấy quệt vào chân nàng
Nàng: ái (kêu đau)
Chàng (hơi bực bực): Có làm sao không?Lần sau để chân gọn gọn nhé ...
Người lớn??? - Hay trẻ con lại làm mẹ trẻ con???
Chưa có một ai đưa cho mình một định nghĩa thế nào là người lớn nhưng mà hàng ngày, mình vẫn nhận được những câu đại loại là lớn rồi đó, thành người lớn rồi đó. Và hệ quả là mình phải/nên làm thế này và thế kia...
Không biết có ai giống mình không, chứ mình thì chưa lúc nào mình thấy mình lớn mặc dù ai cũng kêu là mặt mình trông già (thỉnh thoảng có người thêm từ xấu). Chẹp, nhưng mình không để ý đến. Nghe chê mãi là già và xấu rồi thành ra quen và lỳ. Đến giờ thì luôn tự mãn là mình độc nhất vô nhị và mình đẹp (nói chung là nhìn được ). Không biết thế có được xếp là dấu hiện AQ của tuổi trưởng thành không nữa.
Mình còn nhớ hồi mình học cấp 1, nhìn thấy các anh chị cuối cấp sao mà lớn thế. Cái thời ấy vinh dự lắm nếu được đánh trống giờ chào cờ. Sau này nhớn đến tuổi ấy, trình ình cái mặt trống với chiêng kéo cớ tất cả các ngày thứ 2 thì chả thấy có gì là lớn hết. Thấy mình vẫn thế. Vẫn cứ như bé lớp 1.
Hồi lớp 6, mình rất thần tượng một bà chị học lớp 9 học giỏi hát hay. Bà chị này hồi ấy hay mặc áo dài trắng khi hát. Mình nghĩ, chả hiểu khi nào mình mới lớn thế để mặc áo dài, mà lúc ấy mình chắc là người lớn lắm . Nhưng mà đến khi lên cấp 3, được mặc áo dài rồi làm văn nghệ thứ 2 với lớp và đủ thứ lằng nhằng. Nhưng mà mình vẫn thấy mình chẳng lớn gì hơn cô nhóc học cấp 2.
Đến cấp 3, nhìn các anh chị đại học sao mà lớn thế. Đại học là một cái gì đó, mà mà... đã là một câu chúc kinh điển hiện hữu trong tất cả các bưu thiếp mình nhận được hồi đó . Nhưng rồi vào đại học, mình vẫn chưa thấy mình lớn hơn. Mặc kệ cho mình đã cố gắng làm nhiều việc để cải tổ cái tính trẻ con, nhưng mà trẻ con vẫn hoàn trẻ con....
Hôm trước tự nhiên nhận ra một điều hiển nhiên là mình đã ra trường và đã đi làm rồi . Đi làm rồi thì sẽ phải người lớn hơn nhưng mà mình thì thấy mình vẫn thế. Vẫn chẳng khác gì cô sinh viên cứng đầu hay cãi.
Rồi ngày nào đấy, mình có con (xin bỏ qua giai đoạn lấy chồng, vì thời buổi này chưa chắc phải qua công đoạn lấy chồng mới tới công đoạn có con) mình có thấy mình người lớn không?Cõ lẽ mình vần thấy mình còn trẻ con.
Nếu làm một tính chất bắc cầu về sự trưởng thành của mình thì mình thấy thế này:
Bé lớp 1 = Học sinh cấp 2
Học sinh cấp 2 = Nữ sinh cấp 3
Nữ sinh cấp 3 = Sinh viên đại học
Sinh viên đại học = Nữ công chức
Nữ công chức = mẹ trẻ con
---> bé lớp 1 = mẹ trẻ con
Thế đấy, trẻ con lại làm mẹ trẻ con!!!
Không biết có ai giống mình không, chứ mình thì chưa lúc nào mình thấy mình lớn mặc dù ai cũng kêu là mặt mình trông già (thỉnh thoảng có người thêm từ xấu). Chẹp, nhưng mình không để ý đến. Nghe chê mãi là già và xấu rồi thành ra quen và lỳ. Đến giờ thì luôn tự mãn là mình độc nhất vô nhị và mình đẹp (nói chung là nhìn được ). Không biết thế có được xếp là dấu hiện AQ của tuổi trưởng thành không nữa.
Mình còn nhớ hồi mình học cấp 1, nhìn thấy các anh chị cuối cấp sao mà lớn thế. Cái thời ấy vinh dự lắm nếu được đánh trống giờ chào cờ. Sau này nhớn đến tuổi ấy, trình ình cái mặt trống với chiêng kéo cớ tất cả các ngày thứ 2 thì chả thấy có gì là lớn hết. Thấy mình vẫn thế. Vẫn cứ như bé lớp 1.
Hồi lớp 6, mình rất thần tượng một bà chị học lớp 9 học giỏi hát hay. Bà chị này hồi ấy hay mặc áo dài trắng khi hát. Mình nghĩ, chả hiểu khi nào mình mới lớn thế để mặc áo dài, mà lúc ấy mình chắc là người lớn lắm . Nhưng mà đến khi lên cấp 3, được mặc áo dài rồi làm văn nghệ thứ 2 với lớp và đủ thứ lằng nhằng. Nhưng mà mình vẫn thấy mình chẳng lớn gì hơn cô nhóc học cấp 2.
Đến cấp 3, nhìn các anh chị đại học sao mà lớn thế. Đại học là một cái gì đó, mà mà... đã là một câu chúc kinh điển hiện hữu trong tất cả các bưu thiếp mình nhận được hồi đó . Nhưng rồi vào đại học, mình vẫn chưa thấy mình lớn hơn. Mặc kệ cho mình đã cố gắng làm nhiều việc để cải tổ cái tính trẻ con, nhưng mà trẻ con vẫn hoàn trẻ con....
Hôm trước tự nhiên nhận ra một điều hiển nhiên là mình đã ra trường và đã đi làm rồi . Đi làm rồi thì sẽ phải người lớn hơn nhưng mà mình thì thấy mình vẫn thế. Vẫn chẳng khác gì cô sinh viên cứng đầu hay cãi.
Rồi ngày nào đấy, mình có con (xin bỏ qua giai đoạn lấy chồng, vì thời buổi này chưa chắc phải qua công đoạn lấy chồng mới tới công đoạn có con) mình có thấy mình người lớn không?Cõ lẽ mình vần thấy mình còn trẻ con.
Nếu làm một tính chất bắc cầu về sự trưởng thành của mình thì mình thấy thế này:
Bé lớp 1 = Học sinh cấp 2
Học sinh cấp 2 = Nữ sinh cấp 3
Nữ sinh cấp 3 = Sinh viên đại học
Sinh viên đại học = Nữ công chức
Nữ công chức = mẹ trẻ con
---> bé lớp 1 = mẹ trẻ con
Thế đấy, trẻ con lại làm mẹ trẻ con!!!
Love is an option contract
Mặc kệ ông chồng già đã từng phản đối kịch liệt cái entry này, mình vẫn post lại. Bởi vì sao? Bởi vì mình vẫn thấy đúng. Có thể thôi!
---------------------------------------
Chuyện đùa mà là thật. Tình yêu đúng là cái hợp đồng quyền chọn mà ai học ngành tài chính, thương mại đều biết.
Con gái đứng vai trò là người bán hợp đồng quyền chọn. Con trai là người mua. Mỗi người đồng ý ký tên vào cái hợp đống này đều có những mong đợi khác nhau trong tương lai. Và cái "hợp đồng" ở đây có tên là "Anh sẽ cưới em"
Để xác lập được cái hợp đồng này thì bên bán (con gái) có vai trò quan trọng. Bên mua chủ động đi tìm bên bán (giống con trai chủ động cưa con gái). Bên bán (con gái) phải đồng ý bán (con gái đồng ý yêu con trai) thì mới có hợp đồng (thì mới có chuyện yêu đương giữa hai người). Đổi lại, bên mua phải mất phí cho bên bán (con trai mất tình phí).
Cuộc đời xoay chuyển giống thị trường tài chính lên lên, xuống xuống. Và nếu như...
Nếu thị trường có lợi cho việc thực hiện hợp đồng (giống như cuộc đời ổn thỏa cho việc tiến tới một cái gì đó giữa hai người), người mua sẽ thực hiện hợp đồng (con trai sẽ cầu hôn con gái) --> Hợp đồng đựơc thực hiện. Bên mua vui vẻ, bên bán cũng vui (vì ngân hàng bao giờ cũng có một mô hình tính phí quyền chọn sao cho họ không lỗ bao giờ). Về chuyện tình yêu, tất nhiên là cả hai phải cười toe tóet rồi.
Nếu thị trường diễn biến không có lợi cho việc thực hiện "hợp đồng". Chẳng sao cả, "bên mua" chỉ cần "lẳng lặng" không thực hiện. Thế là xong. Chẳng sao cả, chỉ mất một khoản phí không đáng kể. "Bên bán" thì có mà ý kiến đằng trời. Hết hạn rồi thì hoặc hợp tác, hoặc ai đi đừong đó.
Vậy là, con gái quan trọng lắm trong việc hình thành "hợp đồng" nhưng mà cái chuyện thực hiện hay không thì là chuyện của "bên mua"
Thế đấy, nhiều khi mình cứ tưởng là mình quan trọng lắm. Nhưng thực ra thì ...
--------------------------
Chuyện đùa mà là thật. Tình yêu đúng là cái hợp đồng quyền chọn mà ai học ngành tài chính, thương mại đều biết.
Con gái đứng vai trò là người bán hợp đồng quyền chọn. Con trai là người mua. Mỗi người đồng ý ký tên vào cái hợp đống này đều có những mong đợi khác nhau trong tương lai. Và cái "hợp đồng" ở đây có tên là "Anh sẽ cưới em"
Để xác lập được cái hợp đồng này thì bên bán (con gái) có vai trò quan trọng. Bên mua chủ động đi tìm bên bán (giống con trai chủ động cưa con gái). Bên bán (con gái) phải đồng ý bán (con gái đồng ý yêu con trai) thì mới có hợp đồng (thì mới có chuyện yêu đương giữa hai người). Đổi lại, bên mua phải mất phí cho bên bán (con trai mất tình phí).
Cuộc đời xoay chuyển giống thị trường tài chính lên lên, xuống xuống. Và nếu như...
Nếu thị trường có lợi cho việc thực hiện hợp đồng (giống như cuộc đời ổn thỏa cho việc tiến tới một cái gì đó giữa hai người), người mua sẽ thực hiện hợp đồng (con trai sẽ cầu hôn con gái) --> Hợp đồng đựơc thực hiện. Bên mua vui vẻ, bên bán cũng vui (vì ngân hàng bao giờ cũng có một mô hình tính phí quyền chọn sao cho họ không lỗ bao giờ). Về chuyện tình yêu, tất nhiên là cả hai phải cười toe tóet rồi.
Nếu thị trường diễn biến không có lợi cho việc thực hiện "hợp đồng". Chẳng sao cả, "bên mua" chỉ cần "lẳng lặng" không thực hiện. Thế là xong. Chẳng sao cả, chỉ mất một khoản phí không đáng kể. "Bên bán" thì có mà ý kiến đằng trời. Hết hạn rồi thì hoặc hợp tác, hoặc ai đi đừong đó.
Vậy là, con gái quan trọng lắm trong việc hình thành "hợp đồng" nhưng mà cái chuyện thực hiện hay không thì là chuyện của "bên mua"
Thế đấy, nhiều khi mình cứ tưởng là mình quan trọng lắm. Nhưng thực ra thì ...
Subscribe to:
Posts (Atom)