Có một hôm đẹp giời mình qua nhà bác Hà ăn cơm tối, trong khi chờ bác ý và chồng mình cặm cụi nấu nướng thì mình lượm được một quyển sách trên giá với nội dung là Khám phá tâm lý của phụ nữ. Mình đọc qua một lượt và thấy có rất nhiều điều hay ho và đúng nhưng chẳng hiểu sao mà đến giờ này thân chủ của quyển sách ấy vẫn chưa có người yêu. Có thể mình lại mắc căn bệnh đánh đồng tất cả , theo như chồng mình nói. Quyển sách có thể đúng và hay, còn người đọc có thể hiểu ko thì lại là một chuyện khác.
Hôm nay, một ngày ban đầu thì đẹp giời nhưng mà ngay khi mình chuẩn bị ra ngoài thì trời mưa tầm mưa tã. Thôi thì ngồi nhà và kể lại một truyện hay trong cái quyển sách đúng và hay kia. Truyện có tên là "chẳng lãng mạng gì cả". Còn tên mà Rùa MóM muốn đặt là bệnh hiệp sỹ của đàn ông và thói đỏng đảnh của đàn bà.
---------------------------------
Ngày xửa ngày xưa, từ lâu lắm rồi (nhưng thực tế cũng có thể chỉ là mới ngay đây thôi), ở một vương quốc rất xa có một nàng công chúa. Nếu đem nàng so với Tứ đại mỹ nhân Trung Hoa thì mấy em đó chỉ có đường khóc thét lên rồi về quê giải nghệ. Để chứng minh một cách cụ thể thì Rùa MóM xin kể ra đây đôi ba ví dụ hầu dân làng. Nàng đẹp tới mức khi nàng chạm vào hoa cây xấu hổ, hoa ấy thấy ngượng quá mà co cụm lại. Cái đấy người ta gọi là hoa nhường. Rồi đến nguyệt thẹn khi tối nào nàng cũng ngồi ngâm thơ hay đến độ trăng không phải ngày nào trong tháng cũng dám ra đọ với vẻ đẹp trong thơ phú của nàng. Tài đàn của nàng đạt tới mức Lạc nhạn. Tức là chim đang yên đang lành mà nghe thấy tiếng đàn của nàng bỗng giật mình bay nháo nhác như nhớ quê. Và cuối cùng, dáng vẻ của nàng thanh thoát yển chuyển tới độ mà khi nàng đi gần bể cá làm mặt nước rung động khiến cá mú chui cả vào hang. Cái đấy gọi là Trầm ngư. Nếu nàng mà đến Amsterdam và dạo chơi trên kênh thì Rùa MóM xin thề với mặt trời ngày nào cũng mọc lên là sẽ có bao ngôi nhà phải nghiêng mình trước vẻ đẹp của nàng. (mà thực tế là chúng đang nghiêng rồi, chắc do nàng mới đi qua). Tất cả để nói lên rằng nàng đẹp hiển nhiên.
Nhưng mà nếu dùng hết phẩm chất trên mà đặt tên cho nàng thì e quá dài. Vì thế Rùa MóM xin gọi nàng là Công chúa Đẹp Hiển Nhiên để phân biệt với Công chúa Bong Bóng Bảo Thy, Công chúa Tuyết Thủy Tiên hay Công chúa Vũ Đại Thị Nở ...
Công chúa Đẹp Hiển Nhiên rồi cũng tới tuổi lấy chồng. Nàng đặt ra ba thử thách cho cách chàng Hoàng tử đẹp trai (ở đây cũng là đẹp trai hiển nhiên) tới cầu hôn nàng. Đầu tiên là các chàng phải vượt qua một núi băng. Sau đó tới khu rừng phép thuật để tìm bằng được con chim thiên đường và lấy cái lông đuôi của nó là qua tặng cho công chúa. Cuối cùng, cùng với quà tặng, hoàng tử phải vượt qua con rồng lửa hung dữ để đón công chúa ra. Khi vượt qua hết thử thách, công chúa và hoàng tử sẽ kết hôn và sống với nhau hạnh phúc mãi mãi (happy forever after, đại loại thế)
Ngày qua ngày, có biết bao chàng hoàng tử đẹp trai tới cầu hôn nhưng chẳng có ai vượt qua thử thách. Có chàng là đại gia, tậu chuyên cơ nên dễ dàng bay qua núi băng nhưng chàng ta lại không đủ thông minh để bắt chim thiên đường. Có chàng vừa giàu, vừa thông minh thì khi nhìn thấy em rồng lửa đã chạy thẳng vào toilet ngay gần đó mãi ko chịu ra (có thể chàng vẫn ở trong đấy cho đến giờ). Có chàng đủ thông minh, đủ dũng cảm thì lại chẳng biết làm thế nào để vượt qua núi băng vì thiếu kiên nhẫn... Thật là khó tìm trên đời này một chàng hoàng tử hoàn hảo...
Một hôm, có một chàng hoàng tử đẹp trai đi tới. Chàng cưỡi trên con ngựa trắng dũng mãnh. Mãi tóc chàng bay bồng bềnh theo gió, mượt mà như sunsilk. Nụ cười duyên chết người của chàng có thể ví với nụ cười như mùa thu tỏa nàng trong thơ Hoàng Cầm. Vì thế, chàng cứ vừa phi ngựa vừa cười (dạng như cười ko ngậm miệng vào được)...
Trên đường đi, chàng bỗng gặp một cô gái ăn mặc giản dị như các cô gái Trung Đông (che kín mặt mày). Cô gái chặn chàng lại rồi hỏi:
- Hỡi chàng hiệp sỹ đẹp trai, chàng đi đâu đấy
- Ta đi tới cầu hôn nàng Công chúa Đẹp Hiển Nhiên - Hoàng tử tự hào trả lời.
- Nhưng chàng có biết rằng mình sẽ phải vượt qua 3 thử thách rất nguy hiểm. Biết bao người đã ngã gãy cổ trên núi băng, mất tích trong rừng sâu và bị thiêu cháy bởi con rồng lửa. Tôi thấy chàng cũng thật là đẹp trai và dũng mãnh. Trên đời này còn có biết bao nhiêu là công chúa. Nhất thiết gì cứ phải lấy công chúa Đẹp Hiển Nhiên.
- Đừng nói thế - Hoàng tử vẫn tự hào - Ta tin ta sẽ vượt qua. Và bởi vì Công chúa Đẹp Hiển Nhiên mới thực sự là nàng công chúa đẹp nhất mà tao khao khát muốn có.
- Nhưng chàng đã bao giờ nhìn thấy nàng đâu. Những bức ảnh của nàng có thể bị photoshop đấy
- Không hề gì, ta biết nàng đẹp hiển nhiên...
- Thế nếu như tôi là Công chúa Đẹp Hiển Nhiên thì sao?
Nói rôi Công chúa bỏ lớp áo choàng giản dị của mình ra. Rồi nàng nói
- Ta đã ngồi trong tòa lâu đài chờ đợi bao tháng ngày nhưng mãi chẳng thấy hoàng tử nào tới cứu. Cuối cùng, ta quyết định rời bỏ lâu đài và cưới người nào đồng ý cưới ta. Không cần thử thách gì cả.
- Không thể nào như thế. Không giống truyện cổ tích. Cô ko phải là Công chúa Đẹp Hiển Nhiên - Hoàng tử trả lời đầy bất ngờ và đắn đo
- Là ta đây. Chàng còn muốn lầy tao không?
- Không thể nào. Như thế thì chẳng lãng mãng gì cả...
Chàng đứng nhìn đắn đo rồi quyết định dông ngựa chạy thẳng (cũng chẳng rõ chạy đi đâu). Và chàng ko quên ngoái lại nói:
- NHƯ THẾ THÌ CHẲNG LÃNG MẠNG GÌ CẢ
Hết truyện
-------------------------------------------------
Phụ lục
Hồi còn bé, mỗi lần nghe mẹ đọc truyện cổ tích cho nghe thì Rùa MóM thường thắc mắc là vì sao các hoàng tử cứ phải phiêu lưu thử thách để cưới được công chúa. Có lần, Rùa MóM hỏi mẹ
- Mẹ ơi, vì sao có nhiều công chúa mà hoàng tử cứ phải lấy công chúa ở trong rừng sâu, có con rông lửa ...v...v...
- Ah, bởi vì tình yêu thì cần thử thách ...
- Nhưng vì sao tình yêu thì phải thử thách hả mẹ
- Vì ko có thử thách thì làm sao được gọi là tình yêu... Con hỏi nhiều thứ linh tinh quá... Đi ngủ đi...
:D
Showing posts with label Chuyện kể bởi Rùa MóM. Show all posts
Showing posts with label Chuyện kể bởi Rùa MóM. Show all posts
Friday, 13 August 2010
Wednesday, 21 July 2010
Bó hoa của mẹ
Có lần, một người bạn của Rùa MóM nói với ý rằng, muốn viết hay thì phải lãng mạng. MóM không cho là như thế và cũng có thể đưa ra nhiều ví dụ để phản bác. Tuy nhiên, mình không làm thế vì thấy cái sự viết lách cũng như một thứ gì đó không giải thích (mà cũng không muốn tốn công giải thích) là vì sao nó phải thế này chứ không phải là thế kia.
Với Rùa MóM, hay là cái gì đấy thật. Vậy, cũng không cần phải lãng mạng lắm mới viết hay được (sự thật thì đôi khi cũng phũ phàng lằm). Còn viết thì giống như một cách giải trí và thỏa mãn nhu cầu được giãi bày. Tất cả cũng chỉ có thể.
Cũng như những lần tay mình nhảy trên bàn phím khác, hôm nay cũng là lúc muốn giãi bày về một một kỷ niệm liên quan tới mẹ. Từ câu chuyện của mẹ, ngay từ nhỏ Rùa MóM đã quyết tâm: (i) Không bao giờ để mình rơi vào cái cảnh là không thể mua nổi một bó hoa mình yêu thích và (ii) thà không có chồng chứ không muốn lấy một người chồng vô tâm.
-------------------
Kỷ niệm đấy thuộc về Tết năm mình học lớp 7. Cuộc đời vận đổi sao dời nên chẳng thể học được chữ ngờ. Bản thân mẹ, chắc cũng không ngờ được có lúc kinh tế gia đình lại phải trở nên eo hẹp như thế. Lương bố đi làm công cho chú, lúc ấy chắc chỉ được 300,000- 400,000 một tháng, còn mẹ thì hầu như không có lương. Hơn 2 năm trời, cả nhà sống bằng tiền tích kiệm từ trước đó. Nếu cuộc đời chỉ là hai vợ chồng, thì chẳng có gì phải nói nhiều nhưng lúc ấy mình đang tuổi đi học. Học sinh lớp chọn tiếng Anh, phải đi học thêm nhiều, biết bao thứ tiền phải nộp...
Gần tết năm ý mẹ hỏi con gái có muốn mua quần áo mới không. Con gái nói là không muốn vì cả ngày đi học suốt, toàn phải mặc đồng phục thì lấy đâu là lúc mặc quần áo khác. Cho nên mẹ cũng chẳng cần mua. Con gái không muốn mua giầy cho mùa đông và nói là đi giày bí chân lắm, đi dép rồi đi tất là ấm. Con gái cũng hiểu bố mẹ khó khăn. Dù thế, mẹ vẫn cứ sắm đủ cho con gái. Còn bố mẹ, không mua gì cho mình cả.
Khi nghĩ con gái đã ngủ, bố mẹ bàn nhau chuyện tiêu tết thế nào. Đời cũng phức tạp, ít tiền hay nhiều tiền cũng đều phải đau đầu vì tiền theo những cách khác nhau. Cái này bớt, cái kia thôi và cứ nhắc tới tiền nong là bố mệt rồi nên cái gì cũng tùy mẹ hết. Mình nhớ rõ năm ấy thời tiết xấu nên hoa không đẹp mà lại đắt. Bố bảo mua hoa giả cũng được chứ sao.
Hai mẹ con dạo khắp phố Hàm Long để mua hoa giả mà hoa giả lại còn đắt hơn hoa thật. Cuối cùng thì mẹ quyết mua hoa thật. Dạo khắp các chợ hoa, cuối cùng mẹ cũng tìm được bó Lay-ơn trắng với giá cả vừa phải nhất ở chợ hoa Quốc Tử Giám. Hai mẹ con đèo nhau bằng xe đạp đi về. Trên đường đi, con gái mỏi tay nên thỉng thoảng để hoa hơi nghiêng. Mẹ giận mắng ngay vì sợ hỏng hoa.
Sau bao công nâng niu thì cũng về tới nhà. Mẹ bận rửa lọ nên để hoa trên bàn phòng khách. Trời xui đất khiến thế nào mà mấy hôm hàng xóm lắm tiền nhiều của tự nhiên vào nhà mình chơi. Bố chẳng biết để bó hoa đâu bèn liệng luôn lên ghế. Mọi người ngồi qua ngồi lại làm gãy mất mấy cành. Cả mẹ và con gái giận lắm. Cảm giác của mẹ chắc giờ mình cũng chưa thể hiểu nổi. Còn mình thì giận bố ghê lắm, trách bố thì bố bảo cũng chỉ là hoa thôi, gãy vài cành vẫn cắm được hết. Mẹ buồn khỏi nói.
Chắc mẹ kể chuyện với bác Tập. Tối sát tết, qua nhà bác được bác cho một cây quất nhỏ nhỏ xinh xinh. Mẹ và con gái cũng đều biết, bác lúc ấy cũng chẳng khá giả gì...
----------------------------
Rùa MóM từng thủ thỉ với mẹ về quan điểm 2 không của mình ở trên. Mẹ liền nói lại như sau:
(i) Là con gái, tốt nhất con đừng nên trở thành trụ cột kinh tế trong gia đình làm gì. Thiên chức của phụ nữ là sinh con và nuôi dạy con cái
(ii) Đàn ông thì ít hay nhiều, ai cũng vô tâm cả thôi. Nhưng đừng lấy phải một thằng xấu đẹp thế nào cũng không biết, không có chính kiến của bản thân thì kiểu gì mình cũng khổ.
Với Rùa MóM, hay là cái gì đấy thật. Vậy, cũng không cần phải lãng mạng lắm mới viết hay được (sự thật thì đôi khi cũng phũ phàng lằm). Còn viết thì giống như một cách giải trí và thỏa mãn nhu cầu được giãi bày. Tất cả cũng chỉ có thể.
Cũng như những lần tay mình nhảy trên bàn phím khác, hôm nay cũng là lúc muốn giãi bày về một một kỷ niệm liên quan tới mẹ. Từ câu chuyện của mẹ, ngay từ nhỏ Rùa MóM đã quyết tâm: (i) Không bao giờ để mình rơi vào cái cảnh là không thể mua nổi một bó hoa mình yêu thích và (ii) thà không có chồng chứ không muốn lấy một người chồng vô tâm.
-------------------
Kỷ niệm đấy thuộc về Tết năm mình học lớp 7. Cuộc đời vận đổi sao dời nên chẳng thể học được chữ ngờ. Bản thân mẹ, chắc cũng không ngờ được có lúc kinh tế gia đình lại phải trở nên eo hẹp như thế. Lương bố đi làm công cho chú, lúc ấy chắc chỉ được 300,000- 400,000 một tháng, còn mẹ thì hầu như không có lương. Hơn 2 năm trời, cả nhà sống bằng tiền tích kiệm từ trước đó. Nếu cuộc đời chỉ là hai vợ chồng, thì chẳng có gì phải nói nhiều nhưng lúc ấy mình đang tuổi đi học. Học sinh lớp chọn tiếng Anh, phải đi học thêm nhiều, biết bao thứ tiền phải nộp...
Gần tết năm ý mẹ hỏi con gái có muốn mua quần áo mới không. Con gái nói là không muốn vì cả ngày đi học suốt, toàn phải mặc đồng phục thì lấy đâu là lúc mặc quần áo khác. Cho nên mẹ cũng chẳng cần mua. Con gái không muốn mua giầy cho mùa đông và nói là đi giày bí chân lắm, đi dép rồi đi tất là ấm. Con gái cũng hiểu bố mẹ khó khăn. Dù thế, mẹ vẫn cứ sắm đủ cho con gái. Còn bố mẹ, không mua gì cho mình cả.
Khi nghĩ con gái đã ngủ, bố mẹ bàn nhau chuyện tiêu tết thế nào. Đời cũng phức tạp, ít tiền hay nhiều tiền cũng đều phải đau đầu vì tiền theo những cách khác nhau. Cái này bớt, cái kia thôi và cứ nhắc tới tiền nong là bố mệt rồi nên cái gì cũng tùy mẹ hết. Mình nhớ rõ năm ấy thời tiết xấu nên hoa không đẹp mà lại đắt. Bố bảo mua hoa giả cũng được chứ sao.
Hai mẹ con dạo khắp phố Hàm Long để mua hoa giả mà hoa giả lại còn đắt hơn hoa thật. Cuối cùng thì mẹ quyết mua hoa thật. Dạo khắp các chợ hoa, cuối cùng mẹ cũng tìm được bó Lay-ơn trắng với giá cả vừa phải nhất ở chợ hoa Quốc Tử Giám. Hai mẹ con đèo nhau bằng xe đạp đi về. Trên đường đi, con gái mỏi tay nên thỉng thoảng để hoa hơi nghiêng. Mẹ giận mắng ngay vì sợ hỏng hoa.
Sau bao công nâng niu thì cũng về tới nhà. Mẹ bận rửa lọ nên để hoa trên bàn phòng khách. Trời xui đất khiến thế nào mà mấy hôm hàng xóm lắm tiền nhiều của tự nhiên vào nhà mình chơi. Bố chẳng biết để bó hoa đâu bèn liệng luôn lên ghế. Mọi người ngồi qua ngồi lại làm gãy mất mấy cành. Cả mẹ và con gái giận lắm. Cảm giác của mẹ chắc giờ mình cũng chưa thể hiểu nổi. Còn mình thì giận bố ghê lắm, trách bố thì bố bảo cũng chỉ là hoa thôi, gãy vài cành vẫn cắm được hết. Mẹ buồn khỏi nói.
Chắc mẹ kể chuyện với bác Tập. Tối sát tết, qua nhà bác được bác cho một cây quất nhỏ nhỏ xinh xinh. Mẹ và con gái cũng đều biết, bác lúc ấy cũng chẳng khá giả gì...
----------------------------
Rùa MóM từng thủ thỉ với mẹ về quan điểm 2 không của mình ở trên. Mẹ liền nói lại như sau:
(i) Là con gái, tốt nhất con đừng nên trở thành trụ cột kinh tế trong gia đình làm gì. Thiên chức của phụ nữ là sinh con và nuôi dạy con cái
(ii) Đàn ông thì ít hay nhiều, ai cũng vô tâm cả thôi. Nhưng đừng lấy phải một thằng xấu đẹp thế nào cũng không biết, không có chính kiến của bản thân thì kiểu gì mình cũng khổ.
Saturday, 5 June 2010

Bức ảnh này được chụp từ rất lâu rồi, có lẽ là năm 2008 gì đó. Hôm ấy Hà Nội mất điện... Tự nhiên muốn viết ra những điều mình nghĩ, những điều mình cảm nhận. Thắp một cây nến nhỏ... Trong ánh nến mập mờ, tự nhiên cảm xúc trải ra được những dòng dài và thật nhất... Bỗng nhiên nhìn lại, thấy trước mặt mình là hình ảnh rất đẹp của ánh sáng và cảm xúc ... Khi ấy mình chỉ có trong tay cái IXUS 860, và cũng chẳng có nghĩ ngợi gì về bố cục hay ấnh sáng ... Chỉ chụp lại những gì mình không muốn quên...
Những thứ ko quên được thì sẽ thành kỷ niệm... Có cây bút vẫn theo mình qua năm tháng. Những dòng chữ kia cũng đã mất đâu rồi, cũng giống như những nỗi buồn khi ấy cũng qua rồi (phải, nó phải đi qua để nhường chỗ cho những nỗi buồn mới). Cây nến cháy cũng đã cạn và cại lọ hoa thì dành phần thời gian còn lại của nó để giữ phần nhựa nến còn đấy. Sau rồi thì mình cũng không nhớ là nó được để ở đâu. Ngày đi lấy chồng, còn bao nhiêu thứ mình chưa kịp xếp đặt lại.
Cái lọ ấy là kỷ niệm của những ngày đầu mới bước chân đi làm. Mình mua nó nhân kỷ niệm 1 tháng thực tập ở ACBS. Cái thời mà mình có thật nhiều tham vọng tới nỗi mà mình nghĩ không có gì là không thể. Cái thời mà mình thật là hiếu thắng để nghĩ rằng mình hề thua gì ai. Cái thời mà mình nghĩ mình thật bản lĩnh để dù thế nào thì mình cũng không đi ngược lại những quan điểm sống của mình. Về quan điểm sống, mình chưa bao giờ thấy mình sai, chỉ có điều là mình đã không thể làm được cái mình muốn. Có câu, cây muốn lặng mà gió chẳng đừng...
Còn cái cảm xúc khi ấy, giờ thì vẫn còn. Thế nên những dòng này mới được viết ra. Viết ra cho một ngày, một con người ngủ quên rất lâu đột nhiên muốn thức dậy. Những cảm xúc chới với sẽ mãi mãi chới với ở đấy, không thể bỏ nó đi được. Những trống vắng vốn dĩ hiện hữu thì cứ để nó hiện hữu đấy. Những bước sai đã đi thì không thể làm lại được. Chẳng thể dành cả đời mà sửa sai, quan trọng là phải học để nhìn nhận ra mình đã sai và sai ở đâu.
----------------------------
Từ nay em sẽ không lo sợ nhiều nữa
Từ nay em sẽ không sợ sẽ mắc phải sai lầm nữa
và
Em sẽ vẫn nhất quyết không bao giờ nói những từ "giá như", "nếu như", "nếu có thể"....
-------------------------------
Em sẽ vẫn không mong thời gian quay ngược trở lại. Vì nếu có quay ngược lại thì em liệu em có quyết định tốt hơn không? Chắc là không rồi ....
Friday, 7 May 2010
ngày đầu tiên
Từ hôm nay, Rùa MóM bắt đầu kể những câu truyện của mình về Amsterdam. Cũng chẳng có gì đặc biệt cả, toàn những chuyện giời ơi đất hỡi thôi mà. Quan trọng là giúp mọi người thư giãn một tẹo sau những việc và chuyện lộn xộn. Mà cũng có thể khiến mọi người thấy lộn xộn hơn ấy chứ.
Viết cũng là để cho chồng yêu quý. Một người chắc là luôn thắc mắc xem vợ mình đang nghĩ gì. (Nếu ko phải thế thì mình đúng là già rồi mà vẫn giàu trí tưởng bở!!!!)
-----------------
Cảm nhận đầu tiên
Nếu hỏi cái đầu tiên trong đầu mà mình nghĩ đến là gì thì câu trả lời đơn giản và có thể hỏi ngớ ngẩn một tẹo (mà cũng ko lạ vì mình đôi khi không được minh mẫn cho lắm). Mình nghĩ :"Ơ, mình đang ở Hà Lan rồi đấy".... Có những điều tưởng như là không biết khi nào tới, thế mà khi nó tới thì ngẩn ra, chả hiểu phải đón nhận thế nào.
-----------------
Hội chứng thèm tiếng ồn
Mọi thứ đều lạ, tất nhiên là thế. Khi mình về tới phố Molukken thì chắc là tầm 8h sáng gì đó, ngày thứ 7. Phố xá vắng tanh (chắc do dân chưa ngủ dậy) và im lặng đến khó chịu. Thề, mấy hôm đầu tiên tai mình cứ thế nào ý. Cảm giác thiếu thiếu một cái gì đó và thấy cái không gian quanh mình tĩnh lặng tới khó chịu.
Vào nhà đóng cửa là không nghe thấy tiếng gì bên ngoài. Nhìn thầy cái ô tô từ xa đang lao tới, theo phản xạ vốn có thì mình sẽ chuẩn bị tinh thần để nghe thấy tiếng động cơ ô tô xoẹt một cái. Ô tô lướt qua, và ta chả nghe thấy cái gì cả. Một cảm giác chưng hửng!
Chồng mình an ủi vợ là dần rồi sẽ quen. Mà chắc là cũng quen thật khi hôm trước chồng mở của sổ phòng khách, mình đã không thể nào chịu nổi tiếng ồn ào ngoài phố....
------------------
Ngôi nhà màu trắng
Từ trước khi tới đây thì mình đã được nhìn thấy nhà mới của mình rồi. Tuy nhiên, nhìn là một chuyện chứ được sờ tận tay thì vẫn thú vị.
Nhà rộng hơn mình nghĩ và lại đúng như sở thích của mình. Tất cả đều màu trắng. Thiếu mỗi nước nhảy tưng tưng lên như trẻ con.
Lần đầu tiên trong đời mình có một cái bếp của riêng mình. Bếp có nhiều tủ, ngăn nào ngăn đấy còn rộng lắm. Thế mà chỉ sau có chưa đầy một năm, ngăn nào ngăn đấy nó đầy ắp. Chồng mình chắc sẽ cho cái này vào mục "những thay đổi khi ta có vợ"
----------------
Thời tiết
Người Hà Lan giống người Anh ở một điểm là họ có thể nói (phàn nàn) về thời tiết cả ngày. Bắt đầu một câu chuyện bằng thời tiết và kết thúc cũng có thể bằng thời tiết.
Bạn mình ở Anh qua đây thì khen ngợi là thời tiết Hà Lan vẫn đẹp long lanh chán so với cái xứ sương mù bên kia eo biển. Nghe như thế có thể hiểu theo nhiều nghĩa thế này. Nghĩa số 1 là "yên tâm đi, chả có chỗ nào thời tiết tồi tệ hơn ở Anh", vì thế nên ta hãy mừng rỡ hoặc chĩ ít thì cũng có chút an ủi là mình dù tệ nhưng không phải là tệ nhất. Nghĩa số 2, hơi bị bi quan, "thời tiết ở đây thật là tồi tệ, chỉ sau có nước Anh". Nếu thế thì kẻ tám lạng người nửa cân. Tệ không ngóc đầu lên nổi.
Khi mình tới nơi, trời chưa nắng. Sau đó, trời nắng cho tới 9h tối luôn. Kể ra mình cũng có được sự chào đón nồng nhiệt của thời tiết...
Viết cũng là để cho chồng yêu quý. Một người chắc là luôn thắc mắc xem vợ mình đang nghĩ gì. (Nếu ko phải thế thì mình đúng là già rồi mà vẫn giàu trí tưởng bở!!!!)
-----------------
Cảm nhận đầu tiên
Nếu hỏi cái đầu tiên trong đầu mà mình nghĩ đến là gì thì câu trả lời đơn giản và có thể hỏi ngớ ngẩn một tẹo (mà cũng ko lạ vì mình đôi khi không được minh mẫn cho lắm). Mình nghĩ :"Ơ, mình đang ở Hà Lan rồi đấy".... Có những điều tưởng như là không biết khi nào tới, thế mà khi nó tới thì ngẩn ra, chả hiểu phải đón nhận thế nào.
-----------------
Hội chứng thèm tiếng ồn
Mọi thứ đều lạ, tất nhiên là thế. Khi mình về tới phố Molukken thì chắc là tầm 8h sáng gì đó, ngày thứ 7. Phố xá vắng tanh (chắc do dân chưa ngủ dậy) và im lặng đến khó chịu. Thề, mấy hôm đầu tiên tai mình cứ thế nào ý. Cảm giác thiếu thiếu một cái gì đó và thấy cái không gian quanh mình tĩnh lặng tới khó chịu.
Vào nhà đóng cửa là không nghe thấy tiếng gì bên ngoài. Nhìn thầy cái ô tô từ xa đang lao tới, theo phản xạ vốn có thì mình sẽ chuẩn bị tinh thần để nghe thấy tiếng động cơ ô tô xoẹt một cái. Ô tô lướt qua, và ta chả nghe thấy cái gì cả. Một cảm giác chưng hửng!
Chồng mình an ủi vợ là dần rồi sẽ quen. Mà chắc là cũng quen thật khi hôm trước chồng mở của sổ phòng khách, mình đã không thể nào chịu nổi tiếng ồn ào ngoài phố....
------------------
Ngôi nhà màu trắng
Từ trước khi tới đây thì mình đã được nhìn thấy nhà mới của mình rồi. Tuy nhiên, nhìn là một chuyện chứ được sờ tận tay thì vẫn thú vị.
Nhà rộng hơn mình nghĩ và lại đúng như sở thích của mình. Tất cả đều màu trắng. Thiếu mỗi nước nhảy tưng tưng lên như trẻ con.
Lần đầu tiên trong đời mình có một cái bếp của riêng mình. Bếp có nhiều tủ, ngăn nào ngăn đấy còn rộng lắm. Thế mà chỉ sau có chưa đầy một năm, ngăn nào ngăn đấy nó đầy ắp. Chồng mình chắc sẽ cho cái này vào mục "những thay đổi khi ta có vợ"
----------------
Thời tiết
Người Hà Lan giống người Anh ở một điểm là họ có thể nói (phàn nàn) về thời tiết cả ngày. Bắt đầu một câu chuyện bằng thời tiết và kết thúc cũng có thể bằng thời tiết.
Bạn mình ở Anh qua đây thì khen ngợi là thời tiết Hà Lan vẫn đẹp long lanh chán so với cái xứ sương mù bên kia eo biển. Nghe như thế có thể hiểu theo nhiều nghĩa thế này. Nghĩa số 1 là "yên tâm đi, chả có chỗ nào thời tiết tồi tệ hơn ở Anh", vì thế nên ta hãy mừng rỡ hoặc chĩ ít thì cũng có chút an ủi là mình dù tệ nhưng không phải là tệ nhất. Nghĩa số 2, hơi bị bi quan, "thời tiết ở đây thật là tồi tệ, chỉ sau có nước Anh". Nếu thế thì kẻ tám lạng người nửa cân. Tệ không ngóc đầu lên nổi.
Khi mình tới nơi, trời chưa nắng. Sau đó, trời nắng cho tới 9h tối luôn. Kể ra mình cũng có được sự chào đón nồng nhiệt của thời tiết...
Saturday, 27 March 2010
Nobita
Cách đây khoảng 17 năm có lẻ
- Mẹ: Cún ơi, mẹ mang về cho cún một con Nobita này
--> Chạy lon ton ra sau xe mẹ, tò mò mở một cái hộp giấy. Trong đó, không phải là búp bê hình Nobita mà là một con chó con. Lông hoàn toàn trắng trừ có hai cái tai màu nâu nhạt
Cách đây khoảng 17 năm
Con chó ở với nhà mình khoảng nửa năm gì đấy.
- Mẹ: Ối, con Nobita ăn mất tuyp thuốc Phờ lu xi na (tên một loại thuốc kháng sinh bôi vết thương)
- Con gái: Nó có chết ko mẹ?
- Bố: người nó mềm nhũn ra rồi
--> Sau đó bố mẹ đưa con Nobita đi thú ý. Sau đó nó ko chết, tất nhiên. Nó khỏe lại. Nhưng theo chuẩn đoán thì nó đã thành công công rồi...
Rồi những năm sau đó
- Mèo già: này, làm sao con Nobita nhà bà lắm mồm thế hả
----
- Ếch (hay anh Hói): Sao mà mình ghét cái con Nobita này thế. Cứ nhìn thấy cái mặt mình là nó sủa loạn lên. Đã thế còn định cắn mình chứ.
- Rùa MóM: Thì ai bảo anh ghét nó nên nó ghét anh là phải. Mà đã thế còn định đá nó, bảo làm sao nó ko cắn lại.
----
Phố nhà mình thì thỉnh thoảng nhìn thấy hai con chó, một nâu (con Lulu) và một trắng (Nobita) chạy loạn lên. Phố ngày càng đông đúc chứ ko còn vắng như ngày xưa nữa, vì sợ hai con gặp tai nạn nên phụ huynh quyết địn xích chặt chúng nó ở trong nhà. Cuối ngày và buổi sáng mới cho ra sân sau cho ngắm trời ngắm đất.
----
Đến bà ngoại mình, khi nói về con Nobita thì cũng phải bảo" Khiếp, cái con chó ấy đanh đá thế"
Một ngày của khoảng 2-3 năm trước, Nobita bây giờ cũng 14-15 tuổi gì đấy. Mình đang ngủ thì mẹ lên gọi dậy.
-Mẹ: Dậy, đi tìm con Nobita. Sáng nay bố Cún đưa nó ra sân sau, xích ko cẩn thận nên nó lang thang đi đâu rồi. Tìm nó ngay nếu ko người ta bắt mất.
Hai mẹ con chạy đi tìm thì thấy "chàng" đang tha thẩn đánh dấu lãnh thổ ở chỗ cây xăng Trần Khát Trân. Nhìn thấy chủ thì mừng ra mặt. Cả nhà nghĩ chắc nó đi ra đầu ngõ rồi bọn bắt chó bắt được. Nhưng mà thấy nó già quá nên bỏ lại.
Nhìn thấy Nobita và vui như bắt được vàng...
Nhưng năm ấy, mỗi lần kể với bạn về Nobita..
- Mèo Già: cái gì, cái con Nobita ấy còn sống ah?Sao mà nó sống dai thế
---
- Ếch: Sao mình ghét cái con Nobita ấy kinh khủng (và bli bla bli bla ...)
----
- Chồng mình: này, anh nghĩ là anh có thể quen với con Nobita được đấy
Và tất nhiên là cũng có tiến bộ thật. Nhưng bà ban đầu thì chồng mình phải cất công cho nó ăn no nê ngon lanh vài bữa đã. Sau rồi mới tính.
Có một hôm, đương bữa cơm mẹ mình nhìn Nobita:
- Mẹ: nếu thằng Nô mà là người thì khéo bây giờ phải chuẩn bị thi vào cấp 3 ý nhỉ
Rồi mẹ xuống bếp lấy hoa quả
- Bố: Bình thường chó mèo ở với người lâu, chắc 10-15 năm thì sẽ thành tinh
- Con gái: thành tinh là thế nào hả bố
- Bố: Thành tinh là nó hiểu được tiếng người, chỉ ko nói được thôi
- Con gái: thế con Nobita nhà mình có thành tinh được ko bố. Nó ở với nhà mình cũng được 15 rồi.
- Bố: bố nghĩ là không, bởi vì con này nó ngu quá....
Một mùa hè nào đấy của một năm nào đấy.
- Mẹ: Nobita, lông mày bết quá, phải mang đi tỉa lông
Xong một hồi...
- Mẹ: Kiểu này bố Cún đi công tác về ko nhận ra chó mất
Và bố về
- Bố: Ối, con cừu Nobita
Bố ít khi chơi với con Nobita, nhưng xem ra nó lại thích nhất. Tự nhiên bố sẽ ôm nó, rồi khì khì với nó. Nó quẫy thì bố thả ra , rồi nó chạy một vòng xung quanh. Sau rồi thì chồm đứng hai chân bám vào đầu gối của bố. Đuôi thì vẫy loạn xa.
---
Mẹ thì chơi với Nobita khi tắm cho nó. "Nobita đứng yên"; "Nobita, xoay lại đây"...
---
Con gái thì chơi với Nobita theo kiểu nghịch ngợm suốt từ khi còn bé đến khi lớn, ko thay đổi. Dẫm chân bành bạch mỗi lần nó làm tư thế chuẩn bị nhảy. Rồi cái trò tai phải tai trái làm cho đầu nó cứ phải quay loạn xạ. Trò nháy mắt phải mắt trái, mình nháy mắt thì nó cũng làm theo. Đến khi mình nháy mắt nhanh quá, chàng ko bắt kịp thì tự xì một cái rồi vểnh đuôi đi luôn. Dạng như ko chơi với trẻ con...
Lúc bé mình từng có tư duy rất ngộ nghĩnh như thế này. Hổ báo thuộc họ mèo, cái này ko phải bàn. Nhưng sư tử thì thuộc họ chó. Bởi vì Nobita rất giống sư tử :D. Sau thì cũng tự thay đổi tư duy. Đâu phải con chó nào cũng giống sư tử
Một ngày gió mùa đông bắc của năm 2008
- Mẹ: Cún ơi, con Nobita nó bị làm sao rồi
Xuống nhà thì chàng cũng làm sao thật. Nằm bẹp một chỗ, người ko nhúc nhích. Đầu nghẹo một bên, đi đứng ko vững. Cả ngày nóng ruột, gọi bác sỹ thú y đến khám rồi phán là "nó già rồi nên bị tai biến mạch máu não". Hờ, hóa ra chó cũng có bệnh như người. Bác sỹ đến tiêm cho 3 hôm thì bác sỹ lặn. Thay vào đấy, bác sỹ mẹ tiếp tục tiêm thuốc bổ tổng hợp. Sau 1 tuần thì chó khỏe lại. Chỉ tội, mắc cái di chứng là bị nghẹo đầu
Nobita già và nghẹo đầu... Từ ngày ổm khỏi, nó đâm ra hiền lành ít nói hơn hắn. Chồng mình về, ko cần phải nịnh nó vẫn cho qua như thường. Hôm mình cưới, nó nằm im một góc, ngoan kinh khủng làm họ hàng ai cũng bất ngờ về con chó nổi tiếng đanh đá
---
Có lần đang ngồi ăn cơm, nhìn thấy con Nobita lắc lư đi lại trong nhà, bố phì cười. Từ đấy bố gọi nó là "Nobita nghẹo"
Thỉnh thoảng quét nhà, thấy tiếng lạch cạch. Nhặt lên là một cái răng (hơi kinh dị nhỉ). Đưa ra trước mặt Nobita
- Rùa MóM: Nobita, mày lại rụng răng rồi ah?
Rồi vạch miệng nó ra nghiêm cứu xem nó còn bao nhiêu cái.
- Con gái: Nobita, mồm hôi quá... :(
- Bố:Ai bảo con vạch miệng nó ra làm gì
- Con gái: Con đếm xem nó còn bao nhiêu cái răng
Lấy chồng rồi đi xa nhà
- Con gái: Bố/mẹ ơi, con Nobita thế nào?
----
- Mẹ: Dạo này nó ăn khỏe lắm. Mà bụm dạ cũng yếu đi nên mẹ cho ăn cẩn thận hơn
----
- Mẹ: Khiếp, hôm qua tắm cho nó, mẹ bắt được 3 con rận to đùng...
----
- Bố: Khiếp, dạo này cậu làm nũng ghê lắm
----
- Bố: dạo này nó mắt kém rồi, đi đâm loạn xạ
- Mẹ: Sáng nay mẹ thấy mũi nó chảy máu, tưởng bị làm sao.Hóa ra là đi đâm vào cửa. Khổ thân nó...
----
- Mẹ: Mấy hôm trước mẹ thấy nó hơi yếu yếu, thế là mẹ tiêm cho nó một mũi thuốc bổ tổng hợp
(từ ngày phát hiện ra tác dụng kỳ diệu của thuốc bổ tổng hợp với hai con chó ở nhà. Mỗi lần thời tiết thay đổi hay thấy hai con chó có triệu chứng chán ăn là ngay lập tức, mẹ trích cho mỗi con một mũi)
----
Có một lần chat, bố bế thằg Nobita lên.
- Bố: Bây giờ mắt nó gần như lòa rồi, làm sao mà nhìn được con
Con gái vẫn oang oang gọi Nobita bằng cái kiểu quen thuộc
- Con rể: ôi, vợ này, nó nhận ra giọng vợ
Và quả thực, mình gọi thì nó cử nghển cổ lên tìm kiếm, hít hít, ngửi ngửi. Nhưng mà túm lại là ko tìm thấy cô chủ. Cái mặt của nó hiện rõ lên hai chữ khó hiểu.
Những bữa cơm với chồng. Cơm mình vẫn để ý đến thức ăn còn thế nào. Ăn xong hai bát cơm nhiều hôm vẫn tiện tay xới thêm bát nữa và mắt vẫn ngó ngó đĩa thức ăn. Không phải cho mình, mà đấy là thói quen chuẩn bị cơm cho Nobita và Lulu. Công việc phải làm mười mấy năm, đi thành một cái phản xạ rồi nên ko thể nói bỏ là bỏ ngay được. Nhiều hôm đang chuẩn bị làm cái hành động quen thuộc thì nhớ ra , rồi tự thấy rõ buồn cười.
Ngày hôm nay, đang ngồi trong lớp học thì chị gái gọi điện. Chị gái bảo Nobita chết rồi. Tưởng chị gái đừa chứ, mẹ vẫn bảo nó khỏe cơ mà ...
Đi về nhà nói chuyện với bố mẹ
- Bố: Thì mọi cái cũng đến cái số của nó thôi
- Con gái: :((, sao con Nobita của con lại chết??????????????
----
- Bố: bố mẹ chôn nó ... Khi nào con về có thể đi thăm nó
----
Mẹ buồn, chẳng nói gì cả
Đang viết những dòng này thì chồng về...
- Chồng: Nhìn nó nhiều khi trông ngu ngu đến buồn cười ...kể mà ko có con Nobita thì về nhà cũng thiêus thiếu ý nhỉ... Nó sống với nhà mình lâu rồi, cũng như một người trong nhà ...
--------------------------
Nobita được đưa về khu Bảo Sinh Viên. Ở đấy, Nobita sẽ ở cạnh những bạn chó mèo khác...
- Mẹ: Cún ơi, mẹ mang về cho cún một con Nobita này
--> Chạy lon ton ra sau xe mẹ, tò mò mở một cái hộp giấy. Trong đó, không phải là búp bê hình Nobita mà là một con chó con. Lông hoàn toàn trắng trừ có hai cái tai màu nâu nhạt
Cách đây khoảng 17 năm
Con chó ở với nhà mình khoảng nửa năm gì đấy.
- Mẹ: Ối, con Nobita ăn mất tuyp thuốc Phờ lu xi na (tên một loại thuốc kháng sinh bôi vết thương)
- Con gái: Nó có chết ko mẹ?
- Bố: người nó mềm nhũn ra rồi
--> Sau đó bố mẹ đưa con Nobita đi thú ý. Sau đó nó ko chết, tất nhiên. Nó khỏe lại. Nhưng theo chuẩn đoán thì nó đã thành công công rồi...
Rồi những năm sau đó
- Mèo già: này, làm sao con Nobita nhà bà lắm mồm thế hả
----
- Ếch (hay anh Hói): Sao mà mình ghét cái con Nobita này thế. Cứ nhìn thấy cái mặt mình là nó sủa loạn lên. Đã thế còn định cắn mình chứ.
- Rùa MóM: Thì ai bảo anh ghét nó nên nó ghét anh là phải. Mà đã thế còn định đá nó, bảo làm sao nó ko cắn lại.
----
Phố nhà mình thì thỉnh thoảng nhìn thấy hai con chó, một nâu (con Lulu) và một trắng (Nobita) chạy loạn lên. Phố ngày càng đông đúc chứ ko còn vắng như ngày xưa nữa, vì sợ hai con gặp tai nạn nên phụ huynh quyết địn xích chặt chúng nó ở trong nhà. Cuối ngày và buổi sáng mới cho ra sân sau cho ngắm trời ngắm đất.
----
Đến bà ngoại mình, khi nói về con Nobita thì cũng phải bảo" Khiếp, cái con chó ấy đanh đá thế"
Một ngày của khoảng 2-3 năm trước, Nobita bây giờ cũng 14-15 tuổi gì đấy. Mình đang ngủ thì mẹ lên gọi dậy.
-Mẹ: Dậy, đi tìm con Nobita. Sáng nay bố Cún đưa nó ra sân sau, xích ko cẩn thận nên nó lang thang đi đâu rồi. Tìm nó ngay nếu ko người ta bắt mất.
Hai mẹ con chạy đi tìm thì thấy "chàng" đang tha thẩn đánh dấu lãnh thổ ở chỗ cây xăng Trần Khát Trân. Nhìn thấy chủ thì mừng ra mặt. Cả nhà nghĩ chắc nó đi ra đầu ngõ rồi bọn bắt chó bắt được. Nhưng mà thấy nó già quá nên bỏ lại.
Nhìn thấy Nobita và vui như bắt được vàng...
Nhưng năm ấy, mỗi lần kể với bạn về Nobita..
- Mèo Già: cái gì, cái con Nobita ấy còn sống ah?Sao mà nó sống dai thế
---
- Ếch: Sao mình ghét cái con Nobita ấy kinh khủng (và bli bla bli bla ...)
----
- Chồng mình: này, anh nghĩ là anh có thể quen với con Nobita được đấy
Và tất nhiên là cũng có tiến bộ thật. Nhưng bà ban đầu thì chồng mình phải cất công cho nó ăn no nê ngon lanh vài bữa đã. Sau rồi mới tính.
Có một hôm, đương bữa cơm mẹ mình nhìn Nobita:
- Mẹ: nếu thằng Nô mà là người thì khéo bây giờ phải chuẩn bị thi vào cấp 3 ý nhỉ
Rồi mẹ xuống bếp lấy hoa quả
- Bố: Bình thường chó mèo ở với người lâu, chắc 10-15 năm thì sẽ thành tinh
- Con gái: thành tinh là thế nào hả bố
- Bố: Thành tinh là nó hiểu được tiếng người, chỉ ko nói được thôi
- Con gái: thế con Nobita nhà mình có thành tinh được ko bố. Nó ở với nhà mình cũng được 15 rồi.
- Bố: bố nghĩ là không, bởi vì con này nó ngu quá....
Một mùa hè nào đấy của một năm nào đấy.
- Mẹ: Nobita, lông mày bết quá, phải mang đi tỉa lông
Xong một hồi...
- Mẹ: Kiểu này bố Cún đi công tác về ko nhận ra chó mất
Và bố về
- Bố: Ối, con cừu Nobita
Bố ít khi chơi với con Nobita, nhưng xem ra nó lại thích nhất. Tự nhiên bố sẽ ôm nó, rồi khì khì với nó. Nó quẫy thì bố thả ra , rồi nó chạy một vòng xung quanh. Sau rồi thì chồm đứng hai chân bám vào đầu gối của bố. Đuôi thì vẫy loạn xa.
---
Mẹ thì chơi với Nobita khi tắm cho nó. "Nobita đứng yên"; "Nobita, xoay lại đây"...
---
Con gái thì chơi với Nobita theo kiểu nghịch ngợm suốt từ khi còn bé đến khi lớn, ko thay đổi. Dẫm chân bành bạch mỗi lần nó làm tư thế chuẩn bị nhảy. Rồi cái trò tai phải tai trái làm cho đầu nó cứ phải quay loạn xạ. Trò nháy mắt phải mắt trái, mình nháy mắt thì nó cũng làm theo. Đến khi mình nháy mắt nhanh quá, chàng ko bắt kịp thì tự xì một cái rồi vểnh đuôi đi luôn. Dạng như ko chơi với trẻ con...
Lúc bé mình từng có tư duy rất ngộ nghĩnh như thế này. Hổ báo thuộc họ mèo, cái này ko phải bàn. Nhưng sư tử thì thuộc họ chó. Bởi vì Nobita rất giống sư tử :D. Sau thì cũng tự thay đổi tư duy. Đâu phải con chó nào cũng giống sư tử
Một ngày gió mùa đông bắc của năm 2008
- Mẹ: Cún ơi, con Nobita nó bị làm sao rồi
Xuống nhà thì chàng cũng làm sao thật. Nằm bẹp một chỗ, người ko nhúc nhích. Đầu nghẹo một bên, đi đứng ko vững. Cả ngày nóng ruột, gọi bác sỹ thú y đến khám rồi phán là "nó già rồi nên bị tai biến mạch máu não". Hờ, hóa ra chó cũng có bệnh như người. Bác sỹ đến tiêm cho 3 hôm thì bác sỹ lặn. Thay vào đấy, bác sỹ mẹ tiếp tục tiêm thuốc bổ tổng hợp. Sau 1 tuần thì chó khỏe lại. Chỉ tội, mắc cái di chứng là bị nghẹo đầu
Nobita già và nghẹo đầu... Từ ngày ổm khỏi, nó đâm ra hiền lành ít nói hơn hắn. Chồng mình về, ko cần phải nịnh nó vẫn cho qua như thường. Hôm mình cưới, nó nằm im một góc, ngoan kinh khủng làm họ hàng ai cũng bất ngờ về con chó nổi tiếng đanh đá
---
Có lần đang ngồi ăn cơm, nhìn thấy con Nobita lắc lư đi lại trong nhà, bố phì cười. Từ đấy bố gọi nó là "Nobita nghẹo"
Thỉnh thoảng quét nhà, thấy tiếng lạch cạch. Nhặt lên là một cái răng (hơi kinh dị nhỉ). Đưa ra trước mặt Nobita
- Rùa MóM: Nobita, mày lại rụng răng rồi ah?
Rồi vạch miệng nó ra nghiêm cứu xem nó còn bao nhiêu cái.
- Con gái: Nobita, mồm hôi quá... :(
- Bố:Ai bảo con vạch miệng nó ra làm gì
- Con gái: Con đếm xem nó còn bao nhiêu cái răng
Lấy chồng rồi đi xa nhà
- Con gái: Bố/mẹ ơi, con Nobita thế nào?
----
- Mẹ: Dạo này nó ăn khỏe lắm. Mà bụm dạ cũng yếu đi nên mẹ cho ăn cẩn thận hơn
----
- Mẹ: Khiếp, hôm qua tắm cho nó, mẹ bắt được 3 con rận to đùng...
----
- Bố: Khiếp, dạo này cậu làm nũng ghê lắm
----
- Bố: dạo này nó mắt kém rồi, đi đâm loạn xạ
- Mẹ: Sáng nay mẹ thấy mũi nó chảy máu, tưởng bị làm sao.Hóa ra là đi đâm vào cửa. Khổ thân nó...
----
- Mẹ: Mấy hôm trước mẹ thấy nó hơi yếu yếu, thế là mẹ tiêm cho nó một mũi thuốc bổ tổng hợp
(từ ngày phát hiện ra tác dụng kỳ diệu của thuốc bổ tổng hợp với hai con chó ở nhà. Mỗi lần thời tiết thay đổi hay thấy hai con chó có triệu chứng chán ăn là ngay lập tức, mẹ trích cho mỗi con một mũi)
----
Có một lần chat, bố bế thằg Nobita lên.
- Bố: Bây giờ mắt nó gần như lòa rồi, làm sao mà nhìn được con
Con gái vẫn oang oang gọi Nobita bằng cái kiểu quen thuộc
- Con rể: ôi, vợ này, nó nhận ra giọng vợ
Và quả thực, mình gọi thì nó cử nghển cổ lên tìm kiếm, hít hít, ngửi ngửi. Nhưng mà túm lại là ko tìm thấy cô chủ. Cái mặt của nó hiện rõ lên hai chữ khó hiểu.
Những bữa cơm với chồng. Cơm mình vẫn để ý đến thức ăn còn thế nào. Ăn xong hai bát cơm nhiều hôm vẫn tiện tay xới thêm bát nữa và mắt vẫn ngó ngó đĩa thức ăn. Không phải cho mình, mà đấy là thói quen chuẩn bị cơm cho Nobita và Lulu. Công việc phải làm mười mấy năm, đi thành một cái phản xạ rồi nên ko thể nói bỏ là bỏ ngay được. Nhiều hôm đang chuẩn bị làm cái hành động quen thuộc thì nhớ ra , rồi tự thấy rõ buồn cười.
Ngày hôm nay, đang ngồi trong lớp học thì chị gái gọi điện. Chị gái bảo Nobita chết rồi. Tưởng chị gái đừa chứ, mẹ vẫn bảo nó khỏe cơ mà ...
Đi về nhà nói chuyện với bố mẹ
- Bố: Thì mọi cái cũng đến cái số của nó thôi
- Con gái: :((, sao con Nobita của con lại chết??????????????
----
- Bố: bố mẹ chôn nó ... Khi nào con về có thể đi thăm nó
----
Mẹ buồn, chẳng nói gì cả
Đang viết những dòng này thì chồng về...
- Chồng: Nhìn nó nhiều khi trông ngu ngu đến buồn cười ...kể mà ko có con Nobita thì về nhà cũng thiêus thiếu ý nhỉ... Nó sống với nhà mình lâu rồi, cũng như một người trong nhà ...
--------------------------
Nobita được đưa về khu Bảo Sinh Viên. Ở đấy, Nobita sẽ ở cạnh những bạn chó mèo khác...
Hà Nội mùa lá rụng
Bình thường thì chỉ vào một mùa nào đấy, một thành phố có những cái cây rụng lá. Hà Nội là một thành phố đặc biệt. Bất cứ mùa nào cũng có cái gì đấy rụng xuống. Mùa thu thì hiển nhiên là lá rụng xuống rồi nhưng Hà Nội còn một mùa lá rụng nữa. Thường thì "mùa thu" này ko kéo dài cho lắm, chỉ 1 hoặc 2 tuần gì đấy vào khoảng cuối tháng 4 đầu tháng 5, có một số loại cây thay áo. Kết quả là có những lúc người ta ko hiểu mình đang ở mùa gì, xuân hay thu.
Qua tháng 5 hết lá rụng thì tới những hạt hoa sữa rụng. Chắc vì mùi thơm quá nổi tiếng mà ko nhiều người để ý tới những hạt nhỏ nhẹ bay. Chưa thấy ai nói tới bao giờ về những con gió thổi những quả cầu lông nhỏ bay bay khắp phố.
Mùa thu qua ... mùa đông đến. Gió mùa đông bắc và những trận mưa đên sẽ kéo hết tất cả những gì còn có thể kéo dc từ những cái cây. Một sáng gió mùa, ngước lên mà giống như mình nhìn qua một lăng kính hiệu ứng ở chế độ đen trắng. Màu xám nhưng ko u ám, vì dù thế nào, cái thành phố này vẫn đang chuyển động.
Mùa của những cảm xúc rơi rụng, có những thứ lắng lại ở một nơi nào đấy rất lâu cuối cùng cũng tìm thấy nơi yên nghỉ. Trong một lúc lại huy hoành trong ánh vàng rực rỡ, cảm xúc lại khiến con tim lỗi nhịp trong giây lát. Sau rồi lại lắng xuống và cuối cùng là một nụ cười. Có còn hồn nhiên được ko sau bao mùa lá rụng? Tâm hồn nằm ở đâu đó sâu lắm mà không dễ gì chạm đển và cảm nhận được. Cái vỏ bên ngoài đôi khi thật đối lập.
"Nếu có một quả cầu thủy tinh có thể cho bạn biết tất cả mọi điều, bạn chọn để biết điều gì?" - Cô bé ngồi cùng bàn trong lớp tiếng Anh đã chọn "tương lai", bởi vì khi biết được tương lai thì có thể chuẩn bị tốt hơn và có thể thay đổi được những lựa chọn sai. Hình như nhiều năm trước mình đã chọn thế (thì câu hỏi trong lớp học tiếng Anh mà, lấy từ đề ra cho nên chuyện lặp lại là bình thường) và cũng với lý do tương tự. Nhưng mà sau rồi, mình phát hiện ra là dù có cơ hội để chọn khác đi, mình vẫn lựa chọn như vậy. Và rồi thực tế đôi khi cũng cho thấy một điều trớ trêu, đó là dù có chọn thế nào thì kết quả cuối cùng cũng ko có gì thay đổi.
Vậy thì bây giờ mình chọn để biết điều gì?Mình đã chưa trả lời câu hỏi ấy. Quá khứ là cái ko thể thay đổi được, tương lai là ngày mai, là cái mình chưa thể chạm tới nhưng phụ thuộc vào hôm nay. Vậy chỉ còn ngày hôm nay là mình có thể chạm vào được... Vậy có lẽ mình muốn biết hôm nay...
Qua tháng 5 hết lá rụng thì tới những hạt hoa sữa rụng. Chắc vì mùi thơm quá nổi tiếng mà ko nhiều người để ý tới những hạt nhỏ nhẹ bay. Chưa thấy ai nói tới bao giờ về những con gió thổi những quả cầu lông nhỏ bay bay khắp phố.
Mùa thu qua ... mùa đông đến. Gió mùa đông bắc và những trận mưa đên sẽ kéo hết tất cả những gì còn có thể kéo dc từ những cái cây. Một sáng gió mùa, ngước lên mà giống như mình nhìn qua một lăng kính hiệu ứng ở chế độ đen trắng. Màu xám nhưng ko u ám, vì dù thế nào, cái thành phố này vẫn đang chuyển động.
Mùa của những cảm xúc rơi rụng, có những thứ lắng lại ở một nơi nào đấy rất lâu cuối cùng cũng tìm thấy nơi yên nghỉ. Trong một lúc lại huy hoành trong ánh vàng rực rỡ, cảm xúc lại khiến con tim lỗi nhịp trong giây lát. Sau rồi lại lắng xuống và cuối cùng là một nụ cười. Có còn hồn nhiên được ko sau bao mùa lá rụng? Tâm hồn nằm ở đâu đó sâu lắm mà không dễ gì chạm đển và cảm nhận được. Cái vỏ bên ngoài đôi khi thật đối lập.
"Nếu có một quả cầu thủy tinh có thể cho bạn biết tất cả mọi điều, bạn chọn để biết điều gì?" - Cô bé ngồi cùng bàn trong lớp tiếng Anh đã chọn "tương lai", bởi vì khi biết được tương lai thì có thể chuẩn bị tốt hơn và có thể thay đổi được những lựa chọn sai. Hình như nhiều năm trước mình đã chọn thế (thì câu hỏi trong lớp học tiếng Anh mà, lấy từ đề ra cho nên chuyện lặp lại là bình thường) và cũng với lý do tương tự. Nhưng mà sau rồi, mình phát hiện ra là dù có cơ hội để chọn khác đi, mình vẫn lựa chọn như vậy. Và rồi thực tế đôi khi cũng cho thấy một điều trớ trêu, đó là dù có chọn thế nào thì kết quả cuối cùng cũng ko có gì thay đổi.
Vậy thì bây giờ mình chọn để biết điều gì?Mình đã chưa trả lời câu hỏi ấy. Quá khứ là cái ko thể thay đổi được, tương lai là ngày mai, là cái mình chưa thể chạm tới nhưng phụ thuộc vào hôm nay. Vậy chỉ còn ngày hôm nay là mình có thể chạm vào được... Vậy có lẽ mình muốn biết hôm nay...
Chào mùa hè
Mọi người nói là hương mùa hè mát dịu bởi hoa sen. Mùa hè có màu tím hoa bằng lăng, mùa đỏ rực rỡ của hoa phượng. Đã có lúc mình nhìn thấy mùa hè như thế. Ấy là hồi đại học về đi qua đoạn ngã tư Đại Cồ Việt - Giải phóng, nhìn thấy cảnh hoa tím (bằng lăng). hoa đỏ (phượng) và hoa vàng (một loại hoa gì đó cũng nở thành chùm) cùng khoe sắc. Hoặc chí ít thì cũng thấy một dọc con đường toàn hoa bằng lăng.
Đấy là cái cảm giác xưa xưa của cái thời "mình còn trẻ". Về với thực tại bây giờ là mỗi lần qua cái ngã tư ấy thì lên ga phóng cho nhanh vì bụi mù. Ngửng mặt lên vài giây mà nhìn giời nhìn đất thì e có tai nạn xảy ra mất. Ra đường thì cứ kè kè cái khẩu trang kẻo không thì ... hít no bụi và khói. Thế nên chả có ngửi thấy thơm mát hoa sen. Cũng thích hoa sen lắm, dưng mà cắm thì thật là nhanh tàn quá đi ...
Chả hiểu sao tự nhiên mộng mơ cứ đi đâu hết. Thực tại với thật nhiều thứ gây shock (choáng váng, bất ngờ .. hoặc là những cái gì tương tự thế).
Sen nhanh tàn thì ai cũng biết rồi. Phượng thì cũng đến là mỏng manh. chỉ cơn gió mạnh hay một trận mưa là cũng đủ cho tan tác. Bằng lăng đẹp rực rỡ khi nở, nhưng rồi theo nắng gió màu tím cũng nhạt dần. Nhạt cho đến khi chỉ còn lại một màu tím nhờ nhờ gần ngả trắng. Kết thúc...
Lại bỏ mặc đấy, tìm một tý mộng mơ nào...
Bắt đầu từ bằng lăng tím ở trường kinh tế. Không phải là cái sự học, mà là những cảnh vật. Nói gì thì nói, chẳng ai có thể phủ nhận rằng hai cái ây bằng lăng ở giảng đường B và C đến là đẹp đi. Đứng ở trên giảng đường thì thấy mình ở ngay gần những chùm hoa tím. Còn nhìn từ dưới lên thì có cảm giác như mấy cái cây ấy đang leo lên bờ tường của giảng đường.
Luẩn quẩn lại đi tiếp tới ao sen. Ai cũng biết gần công viên nước có cái đầm sen. Nhưng mà ngày hè nóng và nắng lại có hai người hâm đi lên đấy chơi thì ... Nói chung là tuổi trẻ thường có những hành động không giải thích nổi. Một thời ngông cuồng...
Cũng trong cái thời ngông cuồng, nhưng mà xa hơn về "cái thời mình còn rất trẻ". Còn vài tuần nữa là thi đại học mà vẫn dũng cảm leo lên một cái cây bằng lăng trong trường BK để hái bằng được một chùm hoa nở muộn xuống cho con bạn. Nhưng mà mình vốn là "cô gái chân ngắn" nên không thể với tới. Đang phụng phịu dưới gốc cây thì có một anh BK từ đâu lao tới, phi thẳng lên cái cây và lấy cành hoa xuống tặng cho hai em vịt đang mắt tròn mắt dẹt... Người yêu sau này của mình là dân BK....
Ngồi nặn mãi ra mà chả có cái kỷ niệm nào với hoa phượng. Thôi thì thay vào đó, đẩy xa hơn thời gian về phía "cái thời mình còn rất rất trẻ". Thời ấy mình đi xep đạp... và một buổi tối mùa hè đi loanh quanh trên những cái xe đạp thì câu chuyện này diễn ra.
- Mày này, không biết sau này 3 bọn mình còn chơi thân không nhỉ?
- Chắc là phải thế chứ. Có khi thân hơn nhiều...
- Chơi thân hơn thì giống nhau nhiều hơn. Chắc sau này người yêu cũng giống nhau.
- Làm sao mà biết được. Ước gì sau này 3 bọn mình cùng lấy 3 anh em cùng một nhà. haha, không biết đứa nào lấy anh cả.
- Bây giờ hiếm nhà có 3 anh em trai lắm. Sao không ước ba bọn mình lấy ba thằng bạn thân
- Cưới cùng một ngày
- Xây ba cái nhà giống nhau ở cạnh nhau
- Mỗi đứa sẽ sinh 2 đứa con
- Chúng nó sẽ lại chơi thân với nhau giống chúng mình bây giờ
...
Những cái xe đạp vẫn cứ đi chầm chậm theo những câu chuyện được viết ra. Chẳng ai mất công kiểm chứng cho việc những mộng mơ ấy có thành sự thật haykhông. Chỉ biết là, những vòng bánh xe đạp vẫn quay... quay mãi rồi đến một đoạn nào đấy được thay bằng bánh xe máy .
Xe máy đi nhanh hơn nên cái vòng quay của bánh xe cũng nhanh hơn... Tất cả cuốn theo một cái xoáy hỗn độn, lẫn lộn để rồi thấy rằng nhiều thứ qua đi, mất đi và lãng quên...
...
Viết lại những câu chuyện này trước khi tôi đây (Rùa MóM) kịp quên đi một mắt xích náo đó trong một miền trải dài của màu sắc. Đã có thời cái miền ấy thật là rực rỡ với những hình ảnh rõ ràng. Nhưng mà đi xa rồi (theo vòng quay của bánh xe máy, chả biết bao giờ mới nâng đời lên ô tô) thì những khoảng màu ấy trở nên mờ nhạt dần, mờ nhạt dần và kết quả là chỉ còn lại một màu trắng xóa...
Đấy là cái cảm giác xưa xưa của cái thời "mình còn trẻ". Về với thực tại bây giờ là mỗi lần qua cái ngã tư ấy thì lên ga phóng cho nhanh vì bụi mù. Ngửng mặt lên vài giây mà nhìn giời nhìn đất thì e có tai nạn xảy ra mất. Ra đường thì cứ kè kè cái khẩu trang kẻo không thì ... hít no bụi và khói. Thế nên chả có ngửi thấy thơm mát hoa sen. Cũng thích hoa sen lắm, dưng mà cắm thì thật là nhanh tàn quá đi ...
Chả hiểu sao tự nhiên mộng mơ cứ đi đâu hết. Thực tại với thật nhiều thứ gây shock (choáng váng, bất ngờ .. hoặc là những cái gì tương tự thế).
Sen nhanh tàn thì ai cũng biết rồi. Phượng thì cũng đến là mỏng manh. chỉ cơn gió mạnh hay một trận mưa là cũng đủ cho tan tác. Bằng lăng đẹp rực rỡ khi nở, nhưng rồi theo nắng gió màu tím cũng nhạt dần. Nhạt cho đến khi chỉ còn lại một màu tím nhờ nhờ gần ngả trắng. Kết thúc...
Lại bỏ mặc đấy, tìm một tý mộng mơ nào...
Bắt đầu từ bằng lăng tím ở trường kinh tế. Không phải là cái sự học, mà là những cảnh vật. Nói gì thì nói, chẳng ai có thể phủ nhận rằng hai cái ây bằng lăng ở giảng đường B và C đến là đẹp đi. Đứng ở trên giảng đường thì thấy mình ở ngay gần những chùm hoa tím. Còn nhìn từ dưới lên thì có cảm giác như mấy cái cây ấy đang leo lên bờ tường của giảng đường.
Luẩn quẩn lại đi tiếp tới ao sen. Ai cũng biết gần công viên nước có cái đầm sen. Nhưng mà ngày hè nóng và nắng lại có hai người hâm đi lên đấy chơi thì ... Nói chung là tuổi trẻ thường có những hành động không giải thích nổi. Một thời ngông cuồng...
Cũng trong cái thời ngông cuồng, nhưng mà xa hơn về "cái thời mình còn rất trẻ". Còn vài tuần nữa là thi đại học mà vẫn dũng cảm leo lên một cái cây bằng lăng trong trường BK để hái bằng được một chùm hoa nở muộn xuống cho con bạn. Nhưng mà mình vốn là "cô gái chân ngắn" nên không thể với tới. Đang phụng phịu dưới gốc cây thì có một anh BK từ đâu lao tới, phi thẳng lên cái cây và lấy cành hoa xuống tặng cho hai em vịt đang mắt tròn mắt dẹt... Người yêu sau này của mình là dân BK....
Ngồi nặn mãi ra mà chả có cái kỷ niệm nào với hoa phượng. Thôi thì thay vào đó, đẩy xa hơn thời gian về phía "cái thời mình còn rất rất trẻ". Thời ấy mình đi xep đạp... và một buổi tối mùa hè đi loanh quanh trên những cái xe đạp thì câu chuyện này diễn ra.
- Mày này, không biết sau này 3 bọn mình còn chơi thân không nhỉ?
- Chắc là phải thế chứ. Có khi thân hơn nhiều...
- Chơi thân hơn thì giống nhau nhiều hơn. Chắc sau này người yêu cũng giống nhau.
- Làm sao mà biết được. Ước gì sau này 3 bọn mình cùng lấy 3 anh em cùng một nhà. haha, không biết đứa nào lấy anh cả.
- Bây giờ hiếm nhà có 3 anh em trai lắm. Sao không ước ba bọn mình lấy ba thằng bạn thân
- Cưới cùng một ngày
- Xây ba cái nhà giống nhau ở cạnh nhau
- Mỗi đứa sẽ sinh 2 đứa con
- Chúng nó sẽ lại chơi thân với nhau giống chúng mình bây giờ
...
Những cái xe đạp vẫn cứ đi chầm chậm theo những câu chuyện được viết ra. Chẳng ai mất công kiểm chứng cho việc những mộng mơ ấy có thành sự thật haykhông. Chỉ biết là, những vòng bánh xe đạp vẫn quay... quay mãi rồi đến một đoạn nào đấy được thay bằng bánh xe máy .
Xe máy đi nhanh hơn nên cái vòng quay của bánh xe cũng nhanh hơn... Tất cả cuốn theo một cái xoáy hỗn độn, lẫn lộn để rồi thấy rằng nhiều thứ qua đi, mất đi và lãng quên...
...
Viết lại những câu chuyện này trước khi tôi đây (Rùa MóM) kịp quên đi một mắt xích náo đó trong một miền trải dài của màu sắc. Đã có thời cái miền ấy thật là rực rỡ với những hình ảnh rõ ràng. Nhưng mà đi xa rồi (theo vòng quay của bánh xe máy, chả biết bao giờ mới nâng đời lên ô tô) thì những khoảng màu ấy trở nên mờ nhạt dần, mờ nhạt dần và kết quả là chỉ còn lại một màu trắng xóa...
Biển và Trời
Cái truyện ngắn dở hơi ở dưới đây là do em Rùa MóM viết ở blog cũ từ năm thứ 4 đại học. Một truyện ngắn hâm hết sức nhưng mà cũng phải viết thành 3 phần gì đấy, viết từ khi có blog yahoo cho tới khi hết năm thứ 4 mới xong. Cứ nghĩ là có thể để đấy với cái kết dửng dưng như thế nhưng khi blog Yahoo đóng cửa post lại lên facebook thì phần 4 ra đời. Nguyên nhân là yêu cầu của "bạn đọc" - "bạn đọc" không hiểu chuyện kết thúc chưa. Lần này thì ko biết là liệu phần 4 có là kết thúc thực sự không, biết đâu lại có phần 5. Tuy nhiên, cứ tạm biết đến đây đã.
Câu chuyện này chẳng là của ai cả, nhưng cũng là của rất nhiều người
-------------------------------
(entry 1: chỉ là tự nhiên muốn kể lại một chuyện tình đơn phương của một người. Gửi tặng H)
“nếu thật em chưa biết gì, anh sẽ kể em nghe…”
Ở biển vào ban đêm bạn có thể nhìn thấy hai trời sao. Một trời sao ở trên cao, và một ở dưới. Sao ở trên cao là những ánh sáng lấp lánh của những hành tinh nơi xa xa. Sao ở dưới là ánh sang phát ra từ những con thuyền, những nhà nổi đang lênh đênh trên mặt biển. Trong đêm, trời đen hòa vào biển đen, thành ra người ta không thể phân biệt được đâu là trời, đâu là biển. Ngừơi ta cũng không thể biết ở chỗ nào trời gặp biển. Hình như việc này cũng giống như người ta không thể hiểu được tình yêu bắt đầu từ khi nào.
------------------------------------------------
Anh là một hướng dẫn viên du lịch, ngày ngày chàng đưa những đoàn khách đi chơi quanh đảo …
…Anh luôn tự nhủ, cái nghề gặp cả trăm hạng người thì nhất quyết không thể để mình gục bởi một cô gái là khách du lịch.” Họ có thể có cảm tình với mình, nhưng khi đi khỏi hòn đảo này, họ sẽ quên mình”. “Thảm kịch” đã xảy ra với một vài đồng nghiệp của anh, và tất nhiên, anh không muốn mình lại đi vào bước xe đổ ấy…
…Chắc anh chỉ coi em là một người khách du lịch bình thường nếu như anh không tình cờ gặp em trên sân thượng khách sạn. Anh thường leo lên trên ấy để ngắm nhìn biển đêm. Khi phóng tầm mắt ra xa, anh sẽ nhìn thấy hai bầu trời sao. Thật bất ngờ khi gặp một người con gái lạ mặt vào tối đó, ở cái nơi mà anh tin chắc rằng đó là chỗ bình yên của duy nhất anh. Anh không thể nhìn rõ mặt của em, anh chỉ nhìn thấy đôi mắt. Một đôi mắt sáng và rất đẹp. Nhưng nhìn sâu vào nó, anh thấy một nét buồn. Một cảm giác chới với khó tả ở trong đôi mắt ấy.
Em hình như vẫn luôn có một cách thể hiện thật lạ lùng. Mọi cư xử và lời nói của em thật lạnh lùng. Em vẫn cười, vẫn nói trong cái vẻ lạnh lùng ấy. Nhưng đôi mắt em không thế. Đối mắt ấy buồn. Anh đã hơn một lần bắt gặp ánh mắt nhìn xa xăm của em. Anh không hiểu.
Anh có bốn đêm ngồi bên em để ngắm nhìn những bầu trời sao. Thật tình cờ, không hề hẹn gặp mà ta đến cùng một nơi để ngằm nhìn những ánh sang ở nơi xa xa. Dường như có cái gì đó trong em đang chỉ đường cho em đi tới những nơi đẹp nhất để ngắm những bầu trời sao.
… Đã 4 năm qua đi rồi. Hai con người khác biệt lại có thể thành bạn tâm tình. Có nhiều chuyện có thể nói ra, có nhiều chuyện chưa nói. Mọi thứ chỉ có ở hiện tại và quá khứ. Tương lai thì chẳng thế ai biết được. Người ta có thể tự day dứt mình vì những lo lắng về nối muộn màng nhưng người ta cũng lại tự vùi hi vọng bởi những tự ti và khác biệt.
Nhưng không có gì cản nổi anh nhớ tới em …
------------------------------------------------------------------------------
(Entry 2: Trên blog cũ mình đề tặng cái này cho Ngọc Minh và Thế Anh. Bây giờ post lại, vẫn đề là như thế. Dù sao thì, cái kỷ niệm dưới ánh trăng rất "liêu trai" của đôi này cũng là một phần cảm hứng lớn khiến mình viết ra cái truyện hâm hâm thế nay)
Bốn năm sau, trên một con tàu bằng gỗ …
Em trở lại Biển vào một ngày mùa đông. Thật bất ngờ vì biển hôm nay đầy nắng. Nếu nhìn ngắm biển vào lúc này, không ai nghĩ nó đang ở giữa mùa đông.
Nắng phủ lên mặt biển một thứ ánh sáng lấp lánh. Con tàu dường như đuổi theo những khoảng sáng lấp lánh ấy. Nhưng không khi nào nó gặp được vùng sáng ấy cả. Cứ tiến lại gần thì vùng sáng ấy lại lẩn ra xa xa.
Trên boong tàu, nắng chiếu rọi và gió thì đang thổi thật mạnh. Em đang ngồi đó. Em nhìn ra thật xa để ngắm vịnh. Những hòn đảo nhỏ lô nhô như kết lại thành một bức tường thành thật vững chắc. Em ngồi tự hỏi, anh đang làm gì.”Có lẽ anh đang đưa những người khách đi thăm hòn đảo của anh”. Chắc thế.
Bốn năm qua anh vẫn là một người bạn của em. Anh vẫn lặng lẽ nghe em kể và niềm đam mê, nhưng thật bại và thành công của em. Anh nghe em nói, như một người bạn tâm tình. Anh luôn giấu cảm xúc của mình. Anh lạnh lùng???
Hôm nay em đang ngồi đây nhìn biển. Chúng ta vẫn đang, đã và có thể sẽ là thế này. Em lại thắc mắc về anh. Và ngay lúc này, em chỉ muốn xé thẳng cái khung cảnh trước mắt em, vì em biết, đằng sau những hòn đảo và biển rộng mênh mông này là nơi anh đang ở. Em muốn tới đó ngay tức khắc khi chỉ cần biết rằng “Liệu anh có chờ đợi em?”.
Giữ mãi trong tim em hình ảnh hai bầu trời sao …
…………………………………………………………………………………..
Hàng đêm ở biển người ta có thể nhìn thấy hai bầu trời sao.
Thật là lạ. Biển và trời luôn cùng một màu. Ban ngày, trời mang màu xanh sáng trong vắt thì biển cũng mang màu xanh đó và sâu thăm thẳm. Khi đêm tối, biển và trời cùng một màu đen bí ấn. Trong sự đồng điệu là thường ấy, có đôi lúc ngừơi ta tưởng ra trời và biển đã gặp nhau. Nhưng thật sự, dù chẳng có gì ngăn cản, biển và trời vẫn chẳng gặp ngau bao giờ. Tình yêu có lẽ cũng vậy. Nếu như không có lòng dũng cảm, hai con người sẽ mãi mãi như biển và trời.
--------------------------------------------------------------------------
(Entry 3: Viết tặng cho Vịt Xiêm và Vịt Bầu. Chưa bao giờ nói yêu và chưa bao giờ nói chia tay)
Lặng lẽ dập máy sau khi nghe điện của em. Em nói em sẽ quay trở lại. Phải, em sẽ quay trở lại sau năm năm. Một khoảng thời gian thật quá là dài ...
Bước ra ngoài hiên để nhìn ngắm biển. Sóng vẫn thế, nổi lên rồi lại cuộn sô vào nhau. Tới kè đá thì chúng ập vào liên tiếp rồi tan vụn ra thành từng hạt nhỏ...
Ngày em tới, một ngay biển không yên ả. Cầu cảng đông người nhưng mà anh lại chỉ tìm có mỗi ánh mắt của em. Có cái gì đó trong anh vẫn còn. Đôi khi gợn lên thật cao rồi lại ập biến mất. Cơn sóng ngầm lặn thật sâu vào trong đáy lòng, nằm yên ả ở đó cứ như thể không còn tồn tại. Rồi bỗng một ngày, một giây nào đó lại gợn lên thật cồn cào.
Anh không biết phải nói gì khi phải đối diện với ánh mắt của em. Ánh mắt em trong như trời ấy. Ánh mắt sáng rực một niềm hi vọng. Nỗi buồn đã từng nằm trong đôi mắt ấy biến đi đâu mất mà thay vào đó là một niềm hạnh phúc lấp lánh...
---------------------------------------------------------------------------
Chính bản thân em cũng cảm nhận được hạnh phúc trong đôi mắt của em khi gặp lại anh. Em biết đôi mắt em đã vui thế nào khi được nhìn thật sâu vào đôi mắt của anh một lần nữa. Em cảm thấy như mắt trời có thể chiếu một cách bất tận trên trời. Nhưng ...
Không phải lúc nào cũng có những kết quả như người ta mong muốn. Em như bầu trời và em như những thứ gì đó cao ở trên trời. Em đã luôn bay đi và bỏ lại anh ở đó. Em quan tâm tới những gì em cảm nhận và dường như chưa có lúc nào em quan tâm tới những gì anh cảm nhận. Điều này giống như bầu trời bỗng chợt nổi những cơn giông bão giữa những lúc trong veo yên ả. Giông bão làm khuấy động biển xanh trong khi mà biển chỉ muốn yên bình...
Có lẽ cô ấy không rộng lớn như trời xanh. Nhưng cô ấy là một cái gì đó thật yên ả để không bao giờ làm biển xanh phải nổi sóng...
-------------------------------------------------------------------------
Chẳng hiểu trời có biết biển sâu thắm tới nhường nào. Cũng không rõ biển có hiểu trời dù trong nhưng vẫn ẩn chứa những điều thật kín đáo... Có lẽ cả hai cùng biết.
Biển xanh đã từng cố vưôn những con sóng để nắm lấy trời xanh nhưng mỗi lúc như thế, trời xanh sao lại ở cao quá. Tới khi trời xanh muốn xà mình xuống gần biển xanh thì sao biển xanh lại lặng thầm và ẩn sâu tới thế.
-----------------------------------------------------------------------
Tình yêu thật là đẹp nhưng mà chốt cục lại thì nó giống như một con chó, khi ta chạy thì nó đuổi và khi ta đuổi theo thì nó chạy mất.
----------------------------------------------------------------------
(Entry 4: Những cảm xúc chơi vơi không thể được gọi là tình yêu?
Đặt tên cái entry này theo comment của bạn Thu và cũng để tặng bạn hiền luôn.)
Trời thì tròn , đất lại vuông...
Mỗi vật sinh ra đều có ý nghĩa của nó. Hay nói cách khác, mọi vật trên thế gian này có phận sự của mình và tồn tại cũng vì cái phận sự đấy.
------------------
"Liệu có thể khác đi?" - Một ngày bầu trời tự hỏi.
Sẽ là sao nếu như bầu trời không bay nữa. Bầu trời sẽ dừng lại để mãi soi mình xuống biển. Biển sẽ có thể dâng lên và ôm trọn lấy bầu trời.
------------------
Trên bãi cát dài, có hai người nắm tay nhau đi dạo. Tiếng sóng dì dào hòa cùng những lời thủ thỉ. Đó là những lời của một đôi vợ chồng trẻ về những điều của hiện tại và cả về tương lai. Có những nụ cười và cũng có cả những cái nhăn mặt. Xét chung lại, đó là hình ảnh hạnh phúc viên mãn.
Nếu như coi mình là một người đang ngắm khung cảnh xinh đẹp này thì hãy cứ giữ ánh mắt của mình vào đôi vợ chồng trẻ. Còn đôi chân của bạn, hay đi dật lùi về phía sau, về phía những phiến đá. Đi xa khỏi mặt biển. Phải, ở đó cũng có người đang nhìn ngắm khung cảng tươi đẹp này. Con người đó ngồi đủ xa để hình ảnh của mình ko bị một trong hai người nhìn tới, nhưng cũng đủ gần để ngắm nhìn.
Người đó ngắm nhìn thật lâu. Ánh mắt cứ đặt vào một điểm. Đau đáu. Đau đáu. Rồi bất thần, nhận ra cái mà mình đang ngắm nhìn đã đi đâu mất.
----------------
Bầu trời có bao giờ tự hỏi, nếu như ko bay nữa thì bầu trời có còn là mình nữa không?
Bầu trời sinh ra để bay. Trong bản chất, trời khao khát được bay và không gì cản nổi khao khát ấy.Trời sinh ra để bay lên và cũng bởi trời đã chọn để bay. Dù cho có dừng lại, trời vẫn lơ lửng ở trên cao. Ở một khoảng cách nào đấy mà sóng biển ko với tới. Dù dừng lại, bầu trời vấn quá rộng lớn để biển có thể ôm trọn vào lòng.
Biển chẳng bao giờ hỏi về bổn phận của mình. Ngày đêm, biển vươn những con sóng lên cao. Vươn mãi, vươn mãi cho tới khi mệt mỏi. Những con sóng ngã xuống và sô vào bờ cát. Vậy là biển dành những phần còn lại cho bờ cát. Cả cuộc đời cùng bờ cát tạo nên những tiếng dì dào...
----------------
Giữ ánh mắt của bạn vào bóng dáng của người ngồi ngắm biển. Người đó ngắm mãi rồi cũng phải đứng dậy. Hiển nhiên thế. Người đó bước đi.
Tiếp tục giữ ánh mắt của bạn vào người đó, còn đôi chân của bạn lại đi dật lùi lại. Đi ra xa khỏi những phiến đá. Đi về phía biển. Ở đấy, có một ánh mắt bất giác thu nhận hình ảnh của người kia đang bước đi.
Dẫu có đặt vào bóng dáng kia bao nhiêu thân thương, bao nhiêu của những bao nhiêu không tả lên được bằng lời, thì bàn tay của chủ nhân ánh mắt cũng đã và đang nắm chặt một bàn tay khác rồi. Một ánh nhìn thế thôi. Bao nghẹn ngào lại nén sâu lấy vào lòng.
Và họ lại bước tiếp ...
-----------------
Đâu chỉ có bầu trời mới biết ngắm nhìn. Chẳng để ai biết nhưng mà biển cũng biết thế nào là nhìn ngắm. Lặng lẽ thu lấy những hình ảnh của bầu trời. Giữ những màu sắc tươi đẹp của bầu trời lên trên mặt còn màu tối cho chìm hết vào lòng biển sâu. Gạn những hạt trong nhất vỗ về lên bờ cát. Bao vẩn đục giữ lại sâu trong lòng.
Đâu chỉ có biển mới biết trân trọng. Bầu trời cũng mang một phần máu sắc của biển theo mình. Cùng đồng điệu trong cái vẻ trong veo. Nhưng sau đó, cũng thăm thẳm những điều chất chứa.
----------------
Và họ lại bước đi ...
Nếu có đủ khả năng, hay đặt ánh nhìn vào hai con người đó. Rồi bạn đi lùi lại. Đi xa khỏi bầu trời và mặt biển theo một chiều nào đấy tùy ý. Bạn thấy họ đi theo hướng thế nào?
-----------------------------------------------------------------
Tất cả cảm xúc cứ chơi vơi ở không nơi nào cả...
Câu chuyện này chẳng là của ai cả, nhưng cũng là của rất nhiều người
(entry 1: chỉ là tự nhiên muốn kể lại một chuyện tình đơn phương của một người. Gửi tặng H)
“nếu thật em chưa biết gì, anh sẽ kể em nghe…”
Ở biển vào ban đêm bạn có thể nhìn thấy hai trời sao. Một trời sao ở trên cao, và một ở dưới. Sao ở trên cao là những ánh sáng lấp lánh của những hành tinh nơi xa xa. Sao ở dưới là ánh sang phát ra từ những con thuyền, những nhà nổi đang lênh đênh trên mặt biển. Trong đêm, trời đen hòa vào biển đen, thành ra người ta không thể phân biệt được đâu là trời, đâu là biển. Ngừơi ta cũng không thể biết ở chỗ nào trời gặp biển. Hình như việc này cũng giống như người ta không thể hiểu được tình yêu bắt đầu từ khi nào.
--------------------------
Anh là một hướng dẫn viên du lịch, ngày ngày chàng đưa những đoàn khách đi chơi quanh đảo …
…Anh luôn tự nhủ, cái nghề gặp cả trăm hạng người thì nhất quyết không thể để mình gục bởi một cô gái là khách du lịch.” Họ có thể có cảm tình với mình, nhưng khi đi khỏi hòn đảo này, họ sẽ quên mình”. “Thảm kịch” đã xảy ra với một vài đồng nghiệp của anh, và tất nhiên, anh không muốn mình lại đi vào bước xe đổ ấy…
…Chắc anh chỉ coi em là một người khách du lịch bình thường nếu như anh không tình cờ gặp em trên sân thượng khách sạn. Anh thường leo lên trên ấy để ngắm nhìn biển đêm. Khi phóng tầm mắt ra xa, anh sẽ nhìn thấy hai bầu trời sao. Thật bất ngờ khi gặp một người con gái lạ mặt vào tối đó, ở cái nơi mà anh tin chắc rằng đó là chỗ bình yên của duy nhất anh. Anh không thể nhìn rõ mặt của em, anh chỉ nhìn thấy đôi mắt. Một đôi mắt sáng và rất đẹp. Nhưng nhìn sâu vào nó, anh thấy một nét buồn. Một cảm giác chới với khó tả ở trong đôi mắt ấy.
Em hình như vẫn luôn có một cách thể hiện thật lạ lùng. Mọi cư xử và lời nói của em thật lạnh lùng. Em vẫn cười, vẫn nói trong cái vẻ lạnh lùng ấy. Nhưng đôi mắt em không thế. Đối mắt ấy buồn. Anh đã hơn một lần bắt gặp ánh mắt nhìn xa xăm của em. Anh không hiểu.
Anh có bốn đêm ngồi bên em để ngắm nhìn những bầu trời sao. Thật tình cờ, không hề hẹn gặp mà ta đến cùng một nơi để ngằm nhìn những ánh sang ở nơi xa xa. Dường như có cái gì đó trong em đang chỉ đường cho em đi tới những nơi đẹp nhất để ngắm những bầu trời sao.
… Đã 4 năm qua đi rồi. Hai con người khác biệt lại có thể thành bạn tâm tình. Có nhiều chuyện có thể nói ra, có nhiều chuyện chưa nói. Mọi thứ chỉ có ở hiện tại và quá khứ. Tương lai thì chẳng thế ai biết được. Người ta có thể tự day dứt mình vì những lo lắng về nối muộn màng nhưng người ta cũng lại tự vùi hi vọng bởi những tự ti và khác biệt.
Nhưng không có gì cản nổi anh nhớ tới em …
--------------------------
(Entry 2: Trên blog cũ mình đề tặng cái này cho Ngọc Minh và Thế Anh. Bây giờ post lại, vẫn đề là như thế. Dù sao thì, cái kỷ niệm dưới ánh trăng rất "liêu trai" của đôi này cũng là một phần cảm hứng lớn khiến mình viết ra cái truyện hâm hâm thế nay)
Bốn năm sau, trên một con tàu bằng gỗ …
Em trở lại Biển vào một ngày mùa đông. Thật bất ngờ vì biển hôm nay đầy nắng. Nếu nhìn ngắm biển vào lúc này, không ai nghĩ nó đang ở giữa mùa đông.
Nắng phủ lên mặt biển một thứ ánh sáng lấp lánh. Con tàu dường như đuổi theo những khoảng sáng lấp lánh ấy. Nhưng không khi nào nó gặp được vùng sáng ấy cả. Cứ tiến lại gần thì vùng sáng ấy lại lẩn ra xa xa.
Trên boong tàu, nắng chiếu rọi và gió thì đang thổi thật mạnh. Em đang ngồi đó. Em nhìn ra thật xa để ngắm vịnh. Những hòn đảo nhỏ lô nhô như kết lại thành một bức tường thành thật vững chắc. Em ngồi tự hỏi, anh đang làm gì.”Có lẽ anh đang đưa những người khách đi thăm hòn đảo của anh”. Chắc thế.
Bốn năm qua anh vẫn là một người bạn của em. Anh vẫn lặng lẽ nghe em kể và niềm đam mê, nhưng thật bại và thành công của em. Anh nghe em nói, như một người bạn tâm tình. Anh luôn giấu cảm xúc của mình. Anh lạnh lùng???
Hôm nay em đang ngồi đây nhìn biển. Chúng ta vẫn đang, đã và có thể sẽ là thế này. Em lại thắc mắc về anh. Và ngay lúc này, em chỉ muốn xé thẳng cái khung cảnh trước mắt em, vì em biết, đằng sau những hòn đảo và biển rộng mênh mông này là nơi anh đang ở. Em muốn tới đó ngay tức khắc khi chỉ cần biết rằng “Liệu anh có chờ đợi em?”.
Giữ mãi trong tim em hình ảnh hai bầu trời sao …
……………………………………………………………………
Hàng đêm ở biển người ta có thể nhìn thấy hai bầu trời sao.
Thật là lạ. Biển và trời luôn cùng một màu. Ban ngày, trời mang màu xanh sáng trong vắt thì biển cũng mang màu xanh đó và sâu thăm thẳm. Khi đêm tối, biển và trời cùng một màu đen bí ấn. Trong sự đồng điệu là thường ấy, có đôi lúc ngừơi ta tưởng ra trời và biển đã gặp nhau. Nhưng thật sự, dù chẳng có gì ngăn cản, biển và trời vẫn chẳng gặp ngau bao giờ. Tình yêu có lẽ cũng vậy. Nếu như không có lòng dũng cảm, hai con người sẽ mãi mãi như biển và trời.
--------------------------
(Entry 3: Viết tặng cho Vịt Xiêm và Vịt Bầu. Chưa bao giờ nói yêu và chưa bao giờ nói chia tay)
Lặng lẽ dập máy sau khi nghe điện của em. Em nói em sẽ quay trở lại. Phải, em sẽ quay trở lại sau năm năm. Một khoảng thời gian thật quá là dài ...
Bước ra ngoài hiên để nhìn ngắm biển. Sóng vẫn thế, nổi lên rồi lại cuộn sô vào nhau. Tới kè đá thì chúng ập vào liên tiếp rồi tan vụn ra thành từng hạt nhỏ...
Ngày em tới, một ngay biển không yên ả. Cầu cảng đông người nhưng mà anh lại chỉ tìm có mỗi ánh mắt của em. Có cái gì đó trong anh vẫn còn. Đôi khi gợn lên thật cao rồi lại ập biến mất. Cơn sóng ngầm lặn thật sâu vào trong đáy lòng, nằm yên ả ở đó cứ như thể không còn tồn tại. Rồi bỗng một ngày, một giây nào đó lại gợn lên thật cồn cào.
Anh không biết phải nói gì khi phải đối diện với ánh mắt của em. Ánh mắt em trong như trời ấy. Ánh mắt sáng rực một niềm hi vọng. Nỗi buồn đã từng nằm trong đôi mắt ấy biến đi đâu mất mà thay vào đó là một niềm hạnh phúc lấp lánh...
--------------------------
Chính bản thân em cũng cảm nhận được hạnh phúc trong đôi mắt của em khi gặp lại anh. Em biết đôi mắt em đã vui thế nào khi được nhìn thật sâu vào đôi mắt của anh một lần nữa. Em cảm thấy như mắt trời có thể chiếu một cách bất tận trên trời. Nhưng ...
Không phải lúc nào cũng có những kết quả như người ta mong muốn. Em như bầu trời và em như những thứ gì đó cao ở trên trời. Em đã luôn bay đi và bỏ lại anh ở đó. Em quan tâm tới những gì em cảm nhận và dường như chưa có lúc nào em quan tâm tới những gì anh cảm nhận. Điều này giống như bầu trời bỗng chợt nổi những cơn giông bão giữa những lúc trong veo yên ả. Giông bão làm khuấy động biển xanh trong khi mà biển chỉ muốn yên bình...
Có lẽ cô ấy không rộng lớn như trời xanh. Nhưng cô ấy là một cái gì đó thật yên ả để không bao giờ làm biển xanh phải nổi sóng...
--------------------------
Chẳng hiểu trời có biết biển sâu thắm tới nhường nào. Cũng không rõ biển có hiểu trời dù trong nhưng vẫn ẩn chứa những điều thật kín đáo... Có lẽ cả hai cùng biết.
Biển xanh đã từng cố vưôn những con sóng để nắm lấy trời xanh nhưng mỗi lúc như thế, trời xanh sao lại ở cao quá. Tới khi trời xanh muốn xà mình xuống gần biển xanh thì sao biển xanh lại lặng thầm và ẩn sâu tới thế.
--------------------------
Tình yêu thật là đẹp nhưng mà chốt cục lại thì nó giống như một con chó, khi ta chạy thì nó đuổi và khi ta đuổi theo thì nó chạy mất.
----------------------------------------------------------------------
(Entry 4: Những cảm xúc chơi vơi không thể được gọi là tình yêu?
Đặt tên cái entry này theo comment của bạn Thu và cũng để tặng bạn hiền luôn.)
Trời thì tròn , đất lại vuông...
Mỗi vật sinh ra đều có ý nghĩa của nó. Hay nói cách khác, mọi vật trên thế gian này có phận sự của mình và tồn tại cũng vì cái phận sự đấy.
------------------
"Liệu có thể khác đi?" - Một ngày bầu trời tự hỏi.
Sẽ là sao nếu như bầu trời không bay nữa. Bầu trời sẽ dừng lại để mãi soi mình xuống biển. Biển sẽ có thể dâng lên và ôm trọn lấy bầu trời.
------------------
Trên bãi cát dài, có hai người nắm tay nhau đi dạo. Tiếng sóng dì dào hòa cùng những lời thủ thỉ. Đó là những lời của một đôi vợ chồng trẻ về những điều của hiện tại và cả về tương lai. Có những nụ cười và cũng có cả những cái nhăn mặt. Xét chung lại, đó là hình ảnh hạnh phúc viên mãn.
Nếu như coi mình là một người đang ngắm khung cảnh xinh đẹp này thì hãy cứ giữ ánh mắt của mình vào đôi vợ chồng trẻ. Còn đôi chân của bạn, hay đi dật lùi về phía sau, về phía những phiến đá. Đi xa khỏi mặt biển. Phải, ở đó cũng có người đang nhìn ngắm khung cảng tươi đẹp này. Con người đó ngồi đủ xa để hình ảnh của mình ko bị một trong hai người nhìn tới, nhưng cũng đủ gần để ngắm nhìn.
Người đó ngắm nhìn thật lâu. Ánh mắt cứ đặt vào một điểm. Đau đáu. Đau đáu. Rồi bất thần, nhận ra cái mà mình đang ngắm nhìn đã đi đâu mất.
----------------
Bầu trời có bao giờ tự hỏi, nếu như ko bay nữa thì bầu trời có còn là mình nữa không?
Bầu trời sinh ra để bay. Trong bản chất, trời khao khát được bay và không gì cản nổi khao khát ấy.Trời sinh ra để bay lên và cũng bởi trời đã chọn để bay. Dù cho có dừng lại, trời vẫn lơ lửng ở trên cao. Ở một khoảng cách nào đấy mà sóng biển ko với tới. Dù dừng lại, bầu trời vấn quá rộng lớn để biển có thể ôm trọn vào lòng.
Biển chẳng bao giờ hỏi về bổn phận của mình. Ngày đêm, biển vươn những con sóng lên cao. Vươn mãi, vươn mãi cho tới khi mệt mỏi. Những con sóng ngã xuống và sô vào bờ cát. Vậy là biển dành những phần còn lại cho bờ cát. Cả cuộc đời cùng bờ cát tạo nên những tiếng dì dào...
----------------
Giữ ánh mắt của bạn vào bóng dáng của người ngồi ngắm biển. Người đó ngắm mãi rồi cũng phải đứng dậy. Hiển nhiên thế. Người đó bước đi.
Tiếp tục giữ ánh mắt của bạn vào người đó, còn đôi chân của bạn lại đi dật lùi lại. Đi ra xa khỏi những phiến đá. Đi về phía biển. Ở đấy, có một ánh mắt bất giác thu nhận hình ảnh của người kia đang bước đi.
Dẫu có đặt vào bóng dáng kia bao nhiêu thân thương, bao nhiêu của những bao nhiêu không tả lên được bằng lời, thì bàn tay của chủ nhân ánh mắt cũng đã và đang nắm chặt một bàn tay khác rồi. Một ánh nhìn thế thôi. Bao nghẹn ngào lại nén sâu lấy vào lòng.
Và họ lại bước tiếp ...
-----------------
Đâu chỉ có bầu trời mới biết ngắm nhìn. Chẳng để ai biết nhưng mà biển cũng biết thế nào là nhìn ngắm. Lặng lẽ thu lấy những hình ảnh của bầu trời. Giữ những màu sắc tươi đẹp của bầu trời lên trên mặt còn màu tối cho chìm hết vào lòng biển sâu. Gạn những hạt trong nhất vỗ về lên bờ cát. Bao vẩn đục giữ lại sâu trong lòng.
Đâu chỉ có biển mới biết trân trọng. Bầu trời cũng mang một phần máu sắc của biển theo mình. Cùng đồng điệu trong cái vẻ trong veo. Nhưng sau đó, cũng thăm thẳm những điều chất chứa.
----------------
Và họ lại bước đi ...
Nếu có đủ khả năng, hay đặt ánh nhìn vào hai con người đó. Rồi bạn đi lùi lại. Đi xa khỏi bầu trời và mặt biển theo một chiều nào đấy tùy ý. Bạn thấy họ đi theo hướng thế nào?
-----------------------------------------------------------------
Tất cả cảm xúc cứ chơi vơi ở không nơi nào cả...
Subscribe to:
Posts (Atom)